Đợi gần nửa phút, Kỳ Tranh mới mở mắt.
Cầm lấy xấp tài liệu trong tay tôi, chẳng buồn liếc mắt đã ném thẳng lên bàn trà.
"Ơ anh..."
"Ba sẽ không làm vậy."
Tôi nhíu mày:
"Tại sao?"
"Tôi đã nói với ông ấy là tôi không có ý định kết hôn."
"Tại sao lại không định..."
Kỳ Tranh xoay tầm mắt, dừng lại trên mặt tôi.
Cổ họng tôi như bị một bàn tay bóp nghẹt.
Trong cuộc đối đầu thầm lặng này, cuối cùng vẫn là tôi nhận thua trước.
Tôi bực bội vò mái tóc.
Ngả người ra sofa, cười tự giễu một tiếng.
Năm xưa lúc học Toán, sao cái khả năng "hiểu ngay trong một nốt nhạc" này lại không xuất hiện cơ chứ?
"Không còn việc gì khác thì tôi..."
Tôi chộp lấy cánh tay Kỳ Tranh, xoay mặt lại, nhìn anh ta không cảm xúc:
"Thật sự không cân nhắc thêm chút nào sao? Người Omega đó... là do tôi chọn giúp anh đấy."
Kỳ Tranh cụp mắt nhìn bàn tay tôi đang nắm cánh tay anh, giọng điệu bình thản nhưng lại quyết đoán lạ thường:
"Không cân nhắc."
Im lặng hai giây, tôi cười một tiếng, buông tay ra định lấy lại xấp tài liệu:
"Được, vậy để tôi kết hôn. Tôi cũng 25 tuổi rồi, người Omega này tôi cũng ưng mắt lắm, ngày mai tôi sẽ hẹn gặp mặt."
Tôi hùng hổ đi ra phía cửa, nhưng phía sau chẳng có chút động tĩnh nào.
Tôi siết chặt nắm đấm, phẫn nộ quay người hét lớn:
"Kỳ Tranh!"
"Làm gì?"
Nghe thấy giọng điệu không chút gợn sóng của anh ta, lửa giận trong tôi càng bốc cao, tôi lao đến trước mặt anh ta:
"Anh không có lời nào muốn nói với tôi sao?!"
Kỳ Tranh chậm rãi đứng dậy.
Bóng dáng cao hơn tôi cả cái đầu lập tức bao phủ xuống, tôi không kìm được lùi lại nửa bước.
Kỳ Tranh khẽ cười:
"Nói gì đây? Không cho phép kết hôn? Dám kết hôn thì sẽ nhốt cậu ở trong nhà, không cho đi đâu hết?"
Tôi ngẩn ra, nhịp tim đột ngột tăng nhanh, há miệng mắc quai.
Kỳ Tranh thu hết phản ứng của tôi vào mắt, xoay người định đi tiếp.
Tôi vội vàng túm lấy cánh tay anh ta, bối rối đến mức ăn nói lộn xộn:
"Kỳ Tranh, anh rõ ràng... anh rõ ràng sẽ không làm vậy, anh rõ ràng biết tôi muốn nghe điều gì, anh cái gì cũng biết nhưng cứ thích làm như thế..."
"Tôi làm thế nào?"
"Anh đừng ép tôi..."
"Tôi ép cậu cái gì?"
Tôi đột ngột ngước mắt, bàn tay nắm cánh tay anh ta càng lúc càng siết chặt.
"Anh nói ép tôi cái gì?
"O cũng được, B cũng được, thậm chí là Alpha cũng được! Tôi chỉ muốn anh tìm một người phù hợp để kết hôn, anh không nhìn ra sao?
"Anh thông minh như vậy, tại sao trong chuyện tình cảm lại trở nên ngu ngốc giống hệt như tôi? Tôi không khống chế được bản thân, anh cũng không khống chế được mình sao? Nhìn người mình thích kết hôn chẳng dễ chịu chút nào, cực kỳ khó chịu! Tôi không muốn làm vậy, tôi cũng không muốn thấy anh trở thành một kẻ ngốc giống như tôi! Tôi chỉ muốn anh..."
Tôi đột ngột không nói tiếp được nữa.
Mạnh bạo buông tay rồi ngồi sụp xuống sofa, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, ôm lấy mặt, liên tục hít thở sâu.
Tôi luôn như vậy.
Tự mâu thuẫn.
Vô lý gây sự.
Nếu không quan tâm, thì ai thèm quản tâm tư của anh ta như thế nào chứ?
Nhưng sự thật chính là.
Tôi quan tâm.
Tôi nói tôi hận anh ta.
Gạt người đấy, tôi hận không nổi.
Dù anh ta có làm gì với tôi, đại khái là tôi cũng không thể hận được.
Tôi chỉ là đang đố kỵ.
Tôi vô dụng, tự ti, ngu xuẩn, nên tôi đố kỵ với một người ưu tú, mạnh mẽ lại bao dung tôi vô hạn như anh ta.
Tôi chỉ là, có chút ghét anh ta.
Ghét anh ta quản lý tôi từng li từng tí.
Ghét anh ta dung túng tôi không giới hạn.
Ghét anh ta đặt quá nhiều tình cảm lên người tôi.
Và cũng ghét chính bản thân mình, vì đã phụ thuộc vào anh ta một cách đáng xấu hổ.