Lá bùa trường sinh mà Kỳ An cầu cho ông già có lẽ thực sự có chút hiệu quả.
Nghe chị y tá trực ca nói, hai ngày nay sắc mặt ông già hồng hào lắm.
Nhưng đến đêm thứ ba, ông già đã không mở mắt ra được nữa.
Tôi là người đến cuối cùng, tiến lên nắm lấy tay ông một cái.
Ông già nhắm mắt, ngón tay khô gầy khẽ gõ nhẹ lên mu bàn tay tôi một cái, tôi liền nắm c.h.ặ.t t.a.y ông.
Hai giây sau.
Hơi thở tàn mà ông già cố gắng chống giữ cuối cùng cũng tan biến.
Làm cho tôi...
Cảm thấy đau lòng ghê gớm.
Mọi việc tiếp theo đều do Kỳ Tranh - con trai trưởng đứng ra sắp xếp.
Phát tang, lập linh đường, đón tiếp khách khứa, mọi chuyện lớn nhỏ trong tang lễ đều không thể thiếu Kỳ Tranh, khiến anh ta bận rộn liên tục hơn hai mươi tiếng đồng hồ không nghỉ ngơi.
Đêm trực linh đầu tiên, đến lượt Kỳ Tranh.
Tôi lấy một cái đệm ngồi ở góc khuất gió ngay cửa để trông chừng.
Kết quả vừa mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên giường.
Mẹ kiếp.
Đêm thứ hai, đến lượt tôi.
Kỳ Tranh lại muốn đến thay tôi.
Tôi không cho, anh ta không đi.
Thế là mỗi người nhường một bước, anh ta nằm lên đùi tôi ngủ.
Đêm thứ ba, đến lượt Kỳ An.
Lúc tôi đang thay hương cho ông già thì cậu ta vừa vặn đi vào.
Cậu ta cười vẻ khó xử nói:
"Anh hai, anh có thể ở bên em một lát được không?"
Tôi ngẩn ra một chút, cũng cười:
"Cậu sợ à?"
Cậu ta gật đầu, thế là tôi ở lại.
Lúc đang ngáp, tôi đột nhiên nghĩ đến Kỳ Tranh.
Ngày mai đưa tang, đêm nay chắc anh ta lại bận túi bụi.
Cầm điện thoại thẫn thờ một hồi, Kỳ An đột nhiên gọi tôi:
"Anh hai."
Tôi ngẩng đầu:
"Sao thế?"
Kỳ An đi về phía tôi, từ trong túi trong của bộ vest lấy ra một chiếc túi gấm nhỏ nhắn, đưa cho tôi:
"Anh hai, mấy hôm trước em lên chùa cầu bùa cho cha, cũng thuận tiện xin cho anh một miếng ngọc bài để cầu bình an. Nếu anh hai không chê thì có thể nhận lấy rồi để trên xe."
"Tốt vậy sao?" Mắt tôi sáng lên một chút, mở túi gấm dốc miếng ngọc bài bên trong ra.
Ngọc được chạm khắc hoa văn, có khắc chữ, còn có một mùi hương thoang thoảng.
Tôi đưa lại gần ngửi thử, thấy lạ lẫm:
"Sao lại có cả mùi thơm nữa?"
Kỳ An cười:
"Em cũng không biết nữa, chắc là mùi hương từ trong túi gấm chăng."
Tôi nhìn chằm chằm vào nụ cười của cậu ta, trước mắt dần dần như có một màn sương mù bao phủ.
Tôi dùng sức lắc lắc đầu, ném miếng ngọc bài đi rồi chửi thề một tiếng.
Tôi cố hết sức đứng dậy, nhưng đầu gối lại mềm nhũn, ngã quỵ thẳng về phía trước.
Kỳ An đỡ lấy tôi, bàn tay kia thò vào túi áo tôi, lấy mất điện thoại.
"Xin lỗi anh hai nhé, có trách thì trách anh cả canh giữ anh quá chặt."
"Em buộc phải dùng chút thủ đoạn mới có thể đưa anh đi được."
Cái đệt.
Đồ lòng dạ đen tối.