Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng.
Tôi nằm trên giường, chiếc còng tay trên cổ tay nối liền với cột giường.
Người vẫn còn chưa có sức, chỉ riêng việc ngồi dậy thôi đã tốn bao nhiêu công sức.
Tựa vào đầu giường thở hắt ra một hơi, tôi đột nhiên cảm thấy một cảm giác xóc nhẹ cực kỳ khẽ khàng.
Tôi ngước mắt, nhìn Kỳ An đang ngồi trên sofa ở phía đối diện.
"Cậu đưa tôi ra biển rồi à?"
"Vâng, vùng biển quốc tế."
Tôi ngẩn ra, cười lạnh:
"Sao? Muốn g.i.ế.c người diệt khẩu à?"
Kỳ An đặt điện thoại xuống, nhìn tôi, vẫn là vẻ mặt cười hì hì đó.
"Anh hai hiểu lầm rồi, em chỉ muốn dụ anh cả đến đây để thương lượng với anh ấy một giao dịch."
"Giao dịch cái rắm gì mà phải bắt ông đây ra tận vùng biển quốc tế?!"
Kỳ An vẻ mặt bình thản:
"Anh hai đừng giận, chỉ cần anh cả đến đây ký vào bản tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế này, em hứa, anh sẽ không sao hết."
Tôi cười nhạt:
"Vậy thì bây giờ cậu ra tay luôn đi, Kỳ Tranh sẽ không đến đâu."
Kỳ An cười thở dài một tiếng:
"Anh hai à, anh đánh giá quá thấp vị trí của mình trong lòng anh cả rồi. Tiền mất rồi có thể kiếm lại, nhưng người mà mất đi... anh bảo anh ấy đi đâu mà tìm?"
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta:
"Ký xong rồi sao? Cậu chắc chắn là mình có thể rút lui an toàn chứ?"
Kỳ An sắc mặt không đổi:
"Cảm ơn anh hai đã nhắc nhở, điểm này em cũng đã nói qua với anh cả rồi. Nếu anh ấy muốn một anh hai nguyên vẹn, thì hãy tự mình đến. Còn nếu anh ấy không ngại việc anh thiếu tay thiếu chân, thì cứ việc dẫn người tới."
Tôi nghiến răng, cười một tiếng:
"Tôi thật sự tò mò, sao cậu có thể giả vờ trước mặt tôi lâu như vậy?"
Kỳ An cau mày vẻ không đồng tình:
"Cũng không hẳn là giả vờ, anh hai ưa nhìn, tính cách lại thẳng thắn, ai thấy mà chẳng thích?
"Lúc đối tốt với anh là em chân thành thật đấy, chỉ có điều ngày hôm đó ở phòng bệnh thấy anh đối với anh cả không chút phòng bị, em liền thầm cân nhắc một chút. Để anh đứng về phía em, chắc là anh không chịu đâu, vả lại ——"
Kỳ An ngước mắt, nụ cười nơi khóe môi thoáng hiện một tia lạnh lẽo:
"Trên người anh cứ luôn vương mùi của anh cả, điểm này làm em rất khó chịu."
Tôi cười lạnh:
"Cậu mẹ nó đúng là thâm hiểm không ai bằng."
Kỳ An khẽ gật đầu:
"Anh hai quá khen."
"..."
Sức lực trên người dần dần hồi phục, nhìn chiếc còng tay trên cổ tay mà thấy bực mình.
Tôi giật giật, tiếng xích sắt kêu loảng xoảng, khiến Kỳ An phải đặt tập tài liệu xuống ngẩng đầu nhìn qua.
"Anh hai đừng tốn công vô ích nữa, lát nữa trên tay để lại vết hằn, anh cả lại tưởng em đã làm gì anh."
Tôi không thèm tiếp lời cậu ta, ánh mắt bị tập tài liệu cậu ta để trên sofa thu hút.
Tôi lạnh lùng ngước mắt:
"Cậu chỉ bắt Kỳ Tranh từ bỏ quyền thừa kế thôi sao? Sao không nghĩ đến việc bắt tôi cũng ký một bản?"
Kỳ An nhếch môi:
"Thú thật là em có nghi ngờ về thân thế của anh hai, nên đã thu thập đầu t.h.u.ố.c lá anh đã hút để làm giám định quan hệ huyết thống với cha.
"Em nghĩ, cha chắc chắn sẽ không để lại tài sản mình vất vả kiếm được cho con trai của một người đàn bà đã làm nhục ông ấy đâu."
Tôi nheo mắt:
"Tại sao lại nghi ngờ?"
Kỳ An nụ cười không đổi:
"Bởi vì, đôi khi hành động của anh hai... ngây ngô đến đáng yêu, thực sự chẳng giống con trai của cha chút nào."
Tôi cười một tiếng, mặt lạnh tanh:
"Mẹ nó cậu nói chuyện nghe thối thật đấy."
Kỳ An nhướng mày.
Thấy điện thoại trên sofa sáng lên một chút, cậu ta đứng dậy:
"Được rồi, không tán dẫu với anh hai nữa, em phải đi đón anh cả đây."