Kỳ An đi ra ngoài.
Cửa phòng mở ra từ bên ngoài, hai hàng người mặc đồ đen nối đuôi nhau đi vào.
Trên người mỗi người đều dắt súng.
Tên cầm đầu nói thầm gì đó vào tai Kỳ An.
Kỳ An khẽ gật đầu, tên đó vẫy tay ra hiệu ra ngoài, lùi sang một bên.
Nửa phút sau, Kỳ Tranh xuất hiện ở cửa.
Đám người áo đen khám xét người anh ta, còn anh ta thì nhìn vào bên trong.
Ánh mắt tĩnh lặng rơi trên người tôi, như một chiếc máy quét tinh vi, quét qua tôi từ đầu đến chân một lượt.
Tôi có chút chột dạ, đang định mỉm cười với anh ta một cái thì Kỳ Tranh đã dời mắt đi.
Tôi: "..."
Khám xét xong, đám người áo đen lùi sang một bên, Kỳ An cầm bút máy và tập tài liệu đi đến trước mặt Kỳ Tranh.
"Ký đi, anh cả."
Kỳ Tranh ký tên một cách dứt khoát, cầm lấy chìa khóa còng tay mà Kỳ An đưa tới, đi thẳng về phía tôi.
Kỳ Tranh không nói lời nào mở còng tay cho tôi.
Tôi mím môi, nhỏ giọng hỏi:
"Anh, đây chắc là văn bản uất ức nhất mà anh từng ký nhỉ?"
Kỳ Tranh quăng chiếc còng tay đi, nắm lấy cổ tay tôi xem xét một chút, mới đỡ tôi dậy.
"Đi được không?"
Tôi chớp mắt, nặn ra hai chữ:
"Không được."
Kỳ Tranh liền xoay người, nửa quỳ xuống trước mặt tôi.
"Lên đi."
Tôi "ồ" một tiếng, ngoan ngoãn nằm lên lưng anh ta.
Kỳ Tranh dễ dàng cõng tôi lên, bước đi vững chãi ra ngoài.
"Xong việc ngày mai sẽ xử lý cậu sau."
"..."