Tôi mang thuốc ức chế đến cho anh trai, nào ngờ lại bị anh ấy thô bạo lôi vào phòng rồi triền miên suốt cả đêm.

Chương 29

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Kỳ Diệp nảy sinh nghi ngờ với Kỳ An là từ khi cậu ta đột ngột trở về nước.

Cái gì mà ông già gọi điện nói muốn gặp cậu ta?

Kỳ Diệp mới không tin.

Muốn gặp mà đến mức phái cậu ta ra nước ngoài ba năm không thèm triệu kiến lấy một lần sao?

Ông già chỉ ưng mỗi Kỳ Tranh thôi.

Sự bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn của ông, cậu đều thấy rõ trong mắt.

Không phải gọi điện, vậy thì chỉ có thể là có người báo trước cho Kỳ An rồi.

Vì thế Kỳ Diệp bắt đầu để mắt đến ông quản gia già.

Lần theo manh mối này quả nhiên tra ra được chút chuyện, ông quản gia chính là tai mắt của Kỳ An, lúc nào cũng báo cáo tình hình của ông già cho cậu ta.

Sau khi Kỳ An về nước, ngày nào cũng túc trực trong phòng bệnh của ông già.

Ai không mù đều nhìn ra được, chẳng qua là muốn chia thêm chút gia sản thôi.

Kỳ Diệp thực ra cũng muốn chia.

Thế là cậu xách theo chè do mẹ của luật sư Trần nấu, tìm đến luật sư Trần để dò hỏi xem trong di chúc có tên mình không?

Luật sư Trần khéo léo lắc đầu.

Kỳ Diệp lập tức nghĩ ngay đến việc thân phận thiếu gia giả của mình đã bị bại lộ rồi.

Trước tiên loại trừ việc Kỳ Tranh mách lẻo, vì anh ấy không cần thiết phải làm vậy.

Vả lại anh ấy còn mong điều đó không hết nữa là.

Tiếp theo chính là Kỳ An.

Nếu là như vậy, cậu ta đã có thể đá mình ra khỏi cuộc chơi, thì chắc chắn cũng đang ủ mưu hèn kế bẩn gì đó để đá cả Kỳ Tranh ra luôn.

Thế thì không được.

Vì vậy cậu đã khuyên Kỳ Tranh năng đến phòng bệnh thăm ông già.

Khuyên không được, cậu đành tự mình đi.

Vừa vào phòng bệnh, thấy ông già còn tỉnh, cậu liền nói thẳng thừng:

"Ba, ba giao hết quyền thừa kế cho con đi."

Ông già ngẩn ra, bật cười vì tức:

"Ta hỏi con nhé, báo cáo tài chính cốt lõi gồm ba loại nào?"

Kỳ Diệp khẽ nhướng mày, cười vẻ thản nhiên:

"Kỳ Tranh biết ạ."

Ông già hừ lạnh:

"Dựa vào cái gì mà nó phải đi làm thuê cho con?"

Kỳ Diệp bĩu môi, quay lưng lại, kéo cổ áo sau của mình xuống, nơi tuyến thể lộ rõ một dấu răng sâu hoắm.

"Anh ấy thèm khát cơ thể con." Kỳ Diệp nói như vậy đấy.

Ông già trợn tròn mắt, chỉ vào cậu "Con... con..." mãi không nên lời.

Thế rồi mắt tối sầm lại, ngất xỉu.

Sau đó Kỳ Tranh đến.

Hai cha con đóng cửa nói chuyện gì, Kỳ Diệp không quan tâm.

Cậu chỉ quan tâm làm sao để Kỳ Tranh nắm chắc được phần mà anh ấy xứng đáng được hưởng.

Kỳ An không dám cướp trắng trợn, điều đáng sợ nhất chính là việc Kỳ Tranh tự mình từ bỏ quyền thừa kế.

Thế nên Kỳ Diệp mới muốn ông già giao hết quyền thừa kế cho mình, dù sao của cậu cũng là của Kỳ Tranh.

Nhưng rõ ràng, ông già tưởng cậu đang nằm mơ giữa ban ngày.

Vì vậy Kỳ Diệp lại xách chè đi tìm luật sư Trần.

Nhờ ông ấy khéo léo gợi ý trước mặt ông già, thêm một điều khoản bổ sung vào sau bản di chúc hiện có.

Chiều tối ngày hôm sau, luật sư Trần gọi điện cho cậu.

Kỳ Diệp biết ngay là ông già đã thông suốt rồi.

Cậu là điểm yếu của Kỳ Tranh, nhưng cũng có thể trở thành đường lui cho Kỳ Tranh.

Vả lại, với cái đầu óc này của cậu, Kỳ Tranh muốn xoay cậu thế nào mà chẳng được.

Nhưng ông già vẫn có chút không yên tâm.

Thế là gọi Kỳ Diệp đến phòng bệnh, bắt cậu thề độc là không được nuốt trọn một mình.

Đúng là thừa thãi thật mà.

Cậu làm gì có bản lĩnh lớn đến thế?

Kỳ Diệp thề thốt xong xuôi như đang đọc thơ vậy.

Trong lòng thầm nghĩ, con trai ông cắn người đau lắm ông biết không hả?

Trước lúc lâm chung, ông già vẫn còn thoi thóp muốn gặp cậu.

Kỳ Diệp nắm c.h.ặ.t t.a.y ông như một lời hồi đáp, ông mới hoàn toàn yên lòng mà ra đi.

——

Trên đường ngồi xe rời khỏi nghĩa trang, sau khi Kỳ Diệp giải thích xong, cậu nằm bò ra vai Kỳ Tranh mà chợp mắt như người không xương.

Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Dù không giao toàn bộ di sản cho Kỳ Tranh.

Nhưng ——

Nhà tổ ở ngoại ô phía Tây, là thứ cậu xứng đáng có được.

Còn về hai mươi triệu đó, cậu cũng đã có sắp xếp cả rồi.

 

back top