Không lâu sau đó.
Bạn nối khố của tôi, Cảnh Dật, một Omega xinh đẹp, cũng là người tôi thầm mến bao nhiêu năm, cậu ấy sắp kết hôn rồi.
Còn mời tôi làm phù rể chính.
Tôi ghen nổ mắt.
Chạy đến trước mặt Kỳ Tranh khóc lóc, khóc xong bắt anh ta bỏ tiền ra đặt may cho tôi một bộ vest.
Hiếm khi Kỳ Tranh mới làm người một lần, anh ta đặt may cho tôi một lúc năm bộ.
Tôi lại nói tôi muốn ra nước ngoài du học.
Kỳ Tranh cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ nói anh ta sẽ giúp tôi chọn trường.
Tôi hiểu, anh ta sợ tôi sang đó tìm Kỳ An chơi, làm ảnh hưởng đến việc chính sự của anh ta.
Hừ.
Đúng là nghĩ nhiều quá rồi.
Kỳ An sẽ tự tìm đến tôi.
Cậu ấy giống như một người vợ nhỏ, dọn dẹp căn hộ, giặt giũ nấu nướng cho tôi.
Trái lại là Kỳ Tranh, đến một cuộc điện thoại cũng không có.
Năm thứ hai ở nước ngoài, vào ngày Giáng sinh, tôi say khướt trở về căn hộ.
Vừa mở cửa ra, một luồng sức mạnh thô bạo đã ép tôi vào tường.
Tiếng chửi rủa đột ngột bị chặn lại nơi đầu lưỡi.
Đối phương cũng uống rượu, mùi Brandy nồng nặc lập tức xâm chiếm khoang miệng tôi.
Tôi ngẩn người, ngay khoảnh khắc tôi vùng vẫy kịch liệt thì anh ta buông tôi ra, hoảng hốt bỏ chạy.
Mẹ kiếp... đó là nụ hôn đầu của ông đây!
Tôi dùng sức chùi miệng, tức đến phát khóc, theo bản năng gọi điện cho Kỳ Tranh.
Nhưng anh ta không nghe máy.
Gọi hai mươi cuộc cũng không nghe.
Thế là tôi mắng anh ta.
Ngồi xổm trước cửa mắng xối xả.
Mắng đến khô cả cổ, mắng đến cay cả mũi, thốt ra một câu——
Anh, tôi nhớ anh rồi.
Một lát sau, chiếc điện thoại tôi vứt trên mặt đất bỗng vang lên.
Kỳ Tranh gọi lại.
Hờ.
Lúc nãy đi đâu rồi?
Tôi là người hay thù dai.
Tôi cũng không nghe.