Ba tôi đổi tên cho em ba thành Kỳ An.
Cũng là một Alpha, chỉ kém tôi một tháng tuổi nhưng lại luôn gọi tôi là "anh hai" một cách ngọt ngào.
Tôi cực kỳ hưởng thụ điều này.
Kỳ An cứ dăm bữa nửa tháng lại tặng tôi một món đồ chơi nhỏ.
Quả bóng rổ có chữ ký, đĩa CD tuyệt bản, máy chơi game phiên bản giới hạn, vân vân.
Sinh nhật 20 tuổi của tôi, cậu ấy tặng tôi một chiếc mô tô Augusta, giá lăn bánh là 600.000 tệ.
Tôi hỏi khéo xem cậu ấy đã tiêu hết bao nhiêu tháng tiền tiêu vặt.
Cậu ấy nói với tôi rằng cậu ấy chơi chứng khoán kiếm được một khoản nhỏ.
Tôi lại thấy ghen tị rồi.
Đúng là não của con ruột có khác.
Tuy nhiên ghen tị thì ghen tị, em trai vẫn là em trai tốt.
Cuối năm thứ ba đại học, ba tôi sắp xếp cho Kỳ An vào công ty.
Tôi lại hỏi khéo: "Dưới trướng quản lý bao nhiêu người?"
Cậu ấy nói không có: "Anh cả bảo em bắt đầu làm từ cấp cơ sở."
Tôi an ủi cậu ấy: "Không sao, anh còn chẳng vào nổi cấp cơ sở đây này."
Ngày tốt nghiệp, ba tôi tuyên bố trong bữa tối rằng sẽ cử Kỳ An đi công tác ở công ty nước ngoài.
Tôi đảo mắt, đá văng dép lê dưới gầm bàn rồi đá vào bắp chân Kỳ Tranh một cái.
Kỳ Tranh chậm rãi ngước mắt lên, hờ hững nói:
"Bên đó thiếu người."
"Vậy anh cũng đưa tôi đi cùng luôn đi?"
Kỳ Tranh không trả lời.
Bóc một con tôm đặt vào đĩa của tôi, bảo tôi tập trung ăn cơm.
Hừ.
Nói trắng ra là coi thường tôi chứ gì.
Thật là đáng ghét.