Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj
Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!
Đặt tờ kết quả xét nghiệm xuống, lời bác sĩ vẫn còn vang vọng bên tai.
"Việc cậu bị dẫn dụ vào kỳ phát tình đã đẩy nhanh quá trình teo nhỏ của tuyến thể, sau này kỳ phát tình sẽ ngày càng khó kiểm soát hơn."
"Tình trạng dị thường phát dục của tuyến thể đang xấu đi, cần phải có Alpha từng dẫn dụ cậu vào kỳ phát tình tiến hành đánh dấu hoàn toàn mới có thể ổn định được, nếu không cứ để mặc như vậy thì có lẽ cũng chỉ còn nửa năm nữa thôi."
"Alpha của cậu vừa là thuốc độc, cũng vừa là thuốc giải của cậu đấy."
Đánh dấu hoàn toàn có nghĩa là gì, tôi hiểu rõ hơn ai hết.
Đó sẽ là sự ràng buộc cả đời, trừ khi làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, nếu không tin tức tố của tôi và Hành Việt sẽ mãi mãi quấn quýt lấy nhau.
Nhưng tôi không thể ích kỷ như vậy.
"Ba ơi!" Lạc Lạc từ cửa lao nhanh tới, giơ một bức tranh lên.
Hành Việt đứng phía sau con bé, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.
Khi ánh mắt anh rơi trên người tôi, tôi theo bản năng sờ lên sau gáy.
"Vẽ đẹp quá." Tôi cúi người ôm lấy con gái, cố ý tránh nhìn thẳng vào mắt Hành Việt.
"Lạc Diệc," Hành Việt đột nhiên lên tiếng, "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Tim tôi lỡ mất một nhịp.
Suốt một tháng qua, ngày nào anh cũng đến đón Lạc Lạc, cùng con bé vẽ tranh, kể chuyện, dỗ con ngủ. Nhưng tôi vẫn không dám hỏi, anh làm những việc này là vì yêu, hay chỉ đơn thuần là vì trách nhiệm với đứa trẻ.
"Tôi đã đặt nhà hàng," anh nói tiếp, "Tối nay có thể nói chuyện riêng một chút không?"
Tôi há miệng, chưa kịp trả lời thì Lạc Lạc đã níu tay áo tôi lắc lắc: "Ba đi đi! Con có thể sang nhà An An chơi!"
Nhìn ánh mắt mong chờ của con gái, tôi đành gật đầu.
Nhà hàng ánh đèn mờ ảo, trên bàn bày hoa hồng và nến.
Hành Việt mặc bộ vest xanh thẫm, trang trọng hơn ngày thường. Không khí này khiến tôi đứng ngồi không yên.
"Lạc Diệc," anh nhìn thẳng vào mắt tôi, "Tháng này tôi đã suy nghĩ rất nhiều."
Tôi siết chặt ly nước, đầu ngón tay trắng bệch.
"Tôi muốn chính thức trở thành cha của Lạc Lạc, cũng muốn trở thành Alpha của cậu."
Giọng anh rất nhẹ, nhưng lại như sấm sét nổ vang bên tai tôi.
"Anh có biết mình đang nói gì không?" Tôi khó khăn mở lời, "Hôn nhân không phải là trò đùa."
"Tôi rất rõ ràng." Anh đưa tay muốn chạm vào tay tôi, tôi mạnh bạo rụt lại.
"Vì trách nhiệm? Hay là vì Lạc Lạc?" Tôi lặng lẽ nhìn anh, "Anh không cần phải thương hại tôi như vậy."
Hành Việt cau mày lại: "Tôi không hề thương hại cậu, đây là trách nhiệm tôi nên làm."
"Trách nhiệm trách nhiệm lại là trách nhiệm," tôi cười khổ, "Đêm năm năm trước là một tai nạn, giờ anh đã biết sự tồn tại của Lạc Lạc, nên thấy mình có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm."
"Nhưng Hành Việt, tôi không cần sự ban ơn này."
"Lạc Lạc là con gái anh, điểm này là sự thật tôi không thể thay đổi, chúng ta có thể cùng nhau nuôi dạy con bé khôn lớn."
"Còn những chuyện khác, tôi nghĩ chúng ta chẳng có gì để nói cả."
Biểu cảm của anh trở nên phức tạp, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài: "Cậu luôn nhìn tôi như vậy sao?"
Tôi không trả lời, bởi vì ngay lúc đó, một luồng nhiệt quen thuộc từ xương sống xông lên.
Tuyến thể đập thình thịch, sau gáy đau như bị lửa đốt.
Lại đúng lúc này — kỳ phát tình của tôi kéo đến mà không có bất kỳ báo hiệu nào.
"Lạc Diệc?"
Hành Việt nhận ra sự bất thường của tôi, lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh tôi.
"Tôi không sao," tôi nghiến răng đẩy anh ra, "Chỉ là hơi khó chịu, tôi về trước đây."
Vừa đứng lên, đôi chân đã mềm nhũn như bông.
Hành Việt một tay đỡ lấy tôi, tin tức tố hương mai lạnh không kiểm soát được mà tràn ra, khiến tình trạng của tôi càng thêm tồi tệ.
"Kỳ phát tình của cậu đến rồi." Giọng anh thắt lại, "Tôi đưa cậu về nhà."
Không khí trong xe gần như đông cứng.
Tôi cuộn tròn ở ghế phụ, trán tựa vào cửa kính xe lạnh ngắt, cố gắng làm dịu luồng nhiệt đang cuộn trào trong cơ thể.
Tin tức tố của Hành Việt giống như một tấm lưới, bao bọc lấy tôi thật chặt, vừa đau đớn lại vừa ngọt ngào.
Khi xe dừng dưới lầu nhà tôi, tôi đã không còn tỉnh táo nữa. Hành Việt bế tôi lên lầu, nhẹ nhàng đặt lên giường.
"Hành Việt..." Tôi túm lấy cổ tay anh, giọng run rẩy, "Đánh dấu tôi... mau đánh dấu tôi... cầu xin anh."
Đây là lần đầu tiên tôi thỉnh cầu một cách trực tiếp như vậy.
Nếu anh ấy có thể đồng ý, ít nhất chứng minh anh ấy đối với tôi có một chút chân tâm, chứ không chỉ là trách nhiệm.
Đồng tử của Hành Việt đột ngột co rút, yết hầu chuyển động một cái.
Tôi có thể cảm nhận được anh đang chống lại bản năng, tin tức tố của Alpha trở nên cuồng bạo.
"Không được," cuối cùng anh nghiến răng nói, "Hiện tại cậu không tỉnh táo, tôi có mang theo thuốc ức chế."
Anh quay người định đi, tôi sống c.h.ế.t túm lấy gấu áo anh: "Cầu xin anh... chỉ có anh mới giúp được tôi."
"Nếu bây giờ tôi đánh dấu cậu, thì có khác gì năm năm trước? Tôi không muốn tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa."
Nói xong, anh nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay tôi ra, sải bước rời khỏi phòng ngủ.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, nước mắt cuối cùng cũng vỡ đê.
Anh ấy đã từ chối, từ chối một cách dứt khoát như vậy.
Tôi sớm nên hiểu chứ, sự tốt bụng của anh dành cho tôi, trước nay đều chỉ vì Lạc Lạc.
Hành Việt nhanh chóng quay lại, trên tay cầm thuốc ức chế.
"Tiêm xong thuốc ức chế là sẽ ổn thôi."
Khoảnh khắc mũi kim đ.â.m vào da thịt, một cơn đau dữ dội quét qua toàn thân. Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi, hơi thở trở nên khó khăn.
"Lạc Diệc?!" Giọng nói hoảng hốt của Hành Việt vang lên từ một nơi rất xa, "Lạc Diệc!"
