Tôi và người mình thầm mến — một Alpha — đã có với nhau một đêm hoang đường.

Chương 9

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Buổi tối tôi đón Lạc Lạc đi học về, có người đang đứng trước cửa.

Anh xách hai túi lớn đầy thực phẩm, đôi mắt từng khiến tôi hồn xiêu phách lạc lúc này đang chứa đựng thứ cảm xúc mà tôi không đọc hiểu được.

Hành Việt giơ túi đồ trong tay lên, cười dịu dàng: "Tôi đến nấu bữa tối."

Lạc Lạc vui sướng lao đến ôm lấy chân anh, còn tôi thì đứng đờ ra tại chỗ, cổ họng thắt lại.

Năm năm rồi, vị Alpha từng dùng một trận say rượu làm xáo trộn quỹ đạo cuộc đời tôi này, cứ như thế thản nhiên bước vào cuộc sống của tôi một lần nữa.

Tôi khẽ nhếch môi: "Vậy làm phiền anh rồi."

Mở cửa, nghiêng người để anh vào nhà, tôi cố ý tránh tiếp xúc thân thể với anh.

Phòng bếp nhanh chóng vang lên tiếng bát đũa va chạm.

Tôi ngồi ở phòng khách, nghe tiếng Lạc Lạc luyên thuyên khoe với Hành Việt những bức tranh con bé vẽ hôm nay.

Huyết thống đúng là kỳ diệu, rõ ràng chưa từng gặp mặt, đứa trẻ này lại có một sự gần gũi bản năng với anh.

"Ba ơi!" Lạc Lạc giơ bàn tay nhỏ dính đầy bột mì chạy ra, "Chú Hành đang làm bánh quy gấu nhỏ kìa!"

Tôi bị con bé kéo vào bếp, bất ngờ đ.â.m sầm vào một khoảng ánh sáng ấm áp.

Hành Việt quay lưng về phía chúng tôi, đang vung muôi xào nấu.

Dáng vẻ đậm mùi khói lửa nhân gian này, là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.

Trên bếp đang hầm canh, lò nướng tỏa ra mùi thơm của bơ, khung cảnh này ấm áp đến mức khiến hốc mắt tôi nóng lên.

"Cần giúp gì không?" Tôi nghe thấy mình hỏi.

Anh quay người lại, một lọn tóc rủ xuống trước trán, khóe miệng khẽ cong lên: "Thái hành tây giúp tôi nhé?"

Vừa cầm d.a.o lên, Lạc Lạc đã kéo kéo gấu áo tôi: "Ba ơi, cô giáo nói thái hành tây sẽ bị chảy nước mắt đấy."

Con bé quay sang Hành Việt, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng: "Chú Hành ơi, có thể đừng để ba thái hành tây không? Lúc ba khóc trông đáng thương lắm."

Tay Hành Việt bỗng khựng lại.

Tôi ngượng ngùng cúi xuống chỉnh lại cổ áo cho Lạc Lạc: "Ba không khóc đâu."

"Con đã thấy ba khóc sao?" Hành Việt đột ngột hỏi Lạc Lạc.

"Vâng ạ!" Lạc Lạc gật đầu lia lịa, "Sáng nay, ba ngồi bên giường con lén lau nước mắt..."

Tôi một tay bịt miệng con bé lại, ngượng ngùng đến mức tay chân không biết đặt vào đâu.

"Lạc Lạc chắc chắn là nhìn nhầm rồi, không có chuyện đó đâu."

Cũng chẳng biết Hành Việt có nghe lọt tai không, bầu không khí bỗng trở nên im lặng.

Bữa tối diễn ra một cách hài hòa bất ngờ.

Lạc Lạc ngồi giữa hai chúng tôi, Hành Việt thỉnh thoảng gắp thức ăn cho con bé, động tác vụng về nhưng dịu dàng.

"Mai chú Hành có đến nữa không ạ?"

Trước lúc ngủ, Lạc Lạc mong chờ hỏi.

Hành Việt nhìn tôi, tôi tránh đi ánh mắt của anh: "Chú bận lắm."

"Chiều mai chú rảnh," anh đột nhiên nói, "Có thể đón Lạc Lạc tan học."

"Chỉ là không biết ba của Lạc Lạc có hoan nghênh chú không?"

Tôi ngẩng phắt đầu lên, đúng lúc chạm vào ánh mắt sâu thẳm của anh. Trong đó có thứ gì đó thoáng qua, nhanh đến mức khiến tôi nghi ngờ đó là ảo giác.

Lời này bảo tôi phải tiếp thế nào đây? Tôi đành dỗ Lạc Lạc đi ngủ sớm.

Kể xong câu chuyện trước khi ngủ, tôi đang định tắt đèn thì Lạc Lạc đột nhiên gọi tôi lại.

"Ba ơi, hôm nay có thể ngủ muộn một chút không? Con có chuyện muốn nói với ba."

Tôi xoa đầu con gái: "Lạc Lạc muốn nói gì nào?"

"Có phải ba đang chuẩn bị tìm thêm một vị phụ huynh nữa cho con không?"

"Sao con lại hỏi thế?"

"Ba hình như rất thích chú Hành, hơn nữa trước đây ba không cho người khác đến nhà mình bao giờ cả."

Hành Việt cuối cùng vẫn là ba Alpha của Lạc Lạc, con bé sớm muộn gì cũng sẽ biết.

"Đoán có lý có cứ lắm, vậy Lạc Lạc nghĩ sao?"

Lạc Lạc lắc đầu, lòng tôi thắt lại.

Giọng nói mềm mại vang lên: "Lạc Lạc không phản đối đâu, một mình ba chăm sóc Lạc Lạc rất vất vả, Lạc Lạc cũng rất thích chú Hành."

"Nhưng mà Lạc Lạc vẫn thích ba nhất."

Quả nhiên con gái là chiếc áo bông nhỏ ấm áp của ba.

Liên tiếp một khoảng thời gian dài, gần như ngày nào Hành Việt cũng đến nhà, Lạc Lạc cũng ngày càng ỷ lại vào anh.

Người đưa đón Lạc Lạc đã trở thành Hành Việt, việc đọc truyện và dỗ ngủ anh cũng làm rất tốt.

Tôi hình như có thể lui ra rồi.

 

back top