Tôi tự nhận mình và Hành Việt chẳng có gì để nói, liền quay người trở vào phòng.
Đợi đến khi Hành Việt bước vào, chai rượu trong tay anh đã cạn sạch.
Tôi nhíu mày: "Đang yên đang lành, sao lại uống nhiều thế này?"
Anh tiến lại gần, đứng rất sát tôi, trên người tỏa ra mùi rượu nho nồng đậm.
"Lạc Diệc, cậu có từng nghe qua một câu nói không?"
"Gì cơ?"
"Rượu mượn lá gan kẻ hèn."
Vừa dứt lời, tôi liền bị một lực đạo ấn ngã xuống giường. Hành Việt lập tức đè lên.
Đẩy mấy cái không nhúc nhích, tôi đành từ bỏ: "Hành Việt, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Cậu."
"Cái gì?"
Nhận ra anh ấy chắc là say rồi, tôi đành dỗ dành: "Anh say rồi, buông tôi ra trước đã, tôi đi lấy thuốc giải rượu cho anh."
"Tôi không say, tôi rất tỉnh táo, bây giờ vậy, mà năm năm trước cũng vậy."
Có giọt nước rơi trên mặt tôi, ngước mắt nhìn lên, là Hành Việt đang khóc.
Nhưng Hành Việt ơi, người sắp c.h.ế.t là tôi kia mà, sao anh lại khóc chứ?
"Để cậu từ từ biến mất khỏi thế gian này tôi không làm được, so với việc mất cậu, tôi thà rằng cậu hận tôi còn hơn."
Tin tức tố hương mai lạnh ập đến, khiến tay chân tôi rụng rời.
Tin tức tố nhạt nhẽo không ngừng tràn ra từ sau gáy tôi, nồng đậm như muốn rỉ nước.
"Hành Việt..." Hơi thở của tôi trở nên dồn dập.
Anh cúi đầu khóa chặt môi tôi, vị rượu nho ngọt thơm lẫn với nước mắt mặn chát.
"Lạc Diệc, bao nhiêu năm nay, tại sao cậu không thể thích tôi một chút chứ?"
Luồng nhiệt dâng cao, anh nói những gì tôi đã không còn khả năng suy nghĩ nữa rồi.
Quần áo rơi lả tả trên sàn, trong phòng tràn ngập mùi tin tức tố nồng nàn và tiếng thở dốc nặng nề. Cùng với hai thân hình đang quấn quýt lấy nhau.
Lúc tình nồng, Hành Việt lặp đi lặp lại hỏi tôi: "Thích tôi có được không? Đừng rời xa tôi có được không?"
Hỏi hết lần này đến lần khác, cú đ.â.m cũng lần sau mạnh hơn lần trước.
Trả lời anh chỉ có những tiếng rên rỉ vụn vỡ thoát ra từ miệng tôi.
Răng nanh đ.â.m rách tuyến thể sau gáy tôi, tin tức tố không ngừng rót vào.
Tôi đã bị đánh dấu hoàn toàn.