Mở mắt ra, căn phòng tối đen như mực, cơn đau nhức trên người còn dữ dội hơn cả năm năm trước.
Đưa tay ra sờ chỉ thấy khoảng không, chăn đệm đều lạnh ngắt.
Tôi ngơ ngẩn ngồi trên giường, có lẽ là do bệnh tình đã nguy kịch nên không phân biệt được hiện thực hay mộng cảnh.
Nhưng cảm giác khó chịu trên cơ thể nhắc nhở tôi đây không phải là mơ.
Không biết qua bao lâu, đèn trong phòng vụt sáng.
Tôi đưa tay che mắt.
Khi bỏ tay xuống, Hành Việt đã đứng trước mặt tôi.
Anh giúp tôi mặc quần áo vào: "Cơm nấu xong rồi, ăn cơm trước đã."
Tôi ngây dại gật đầu, đầu óc như một đống hồ dán.
Trên bàn ăn, sắc mặt Hành Việt như thường, tôi nghi ngờ những lời mình nghe thấy kia đều là do tôi tưởng tượng ra.
"Hành Việt..."
Vừa cất lời mới phát hiện giọng mình khàn đặc.
Hành Việt múc cho tôi một bát canh: "Uống miếng canh trước đã."
Tôi nhấp hai ngụm, mân mê thành bát, không biết nên mở lời thế nào.
Hành Việt nhìn thấu tâm tư tôi: "Ăn cơm trước đi."
Sau bữa tối, chúng tôi ngồi đối diện nhau ở phòng khách.
"Chuyện hôm nay..." Anh cân nhắc từ ngữ, "Không phải là bốc đồng nhất thời."
"Đêm năm năm trước, tôi nhớ rõ."
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Mỗi một chi tiết đều nhớ rõ."
Hơi thở của tôi nghẹn lại, nhịp tim đột ngột tăng nhanh.
"Sáng hôm đó, tôi nói muốn chịu trách nhiệm, không phải vì cái tinh thần trách nhiệm c.h.ế.t tiệt gì cả."
Anh cười khổ một tiếng: "Là bởi vì tôi thích cậu, từ hồi đại học đã thích cậu rồi."
"Nhưng cậu đã từ chối tôi, nói đó chỉ là tình một đêm."
Giọng anh mang theo sự run rẩy khó nhận ra: "Tôi tưởng cậu không có tình cảm với tôi, cho nên không dám đeo bám nữa."
Cổ họng tôi thắt lại, hốc mắt nóng rực. Hóa ra chúng ta đều đã bỏ lỡ nhau bao nhiêu năm qua trong sự hiểu lầm.
"Tôi tiếp cận cậu, không chỉ vì Lạc Lạc."
Anh hít một hơi thật sâu: "Tôi muốn một lần nữa bước vào cuộc sống của cậu, muốn trở thành Alpha của cậu, muốn cùng cậu đi hết quãng đời còn lại."
Anh quỳ xuống trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi, giọng nói kiên định: "Lạc Diệc, lần này đừng đẩy tôi ra nữa, được không?"
"Tôi đưa hết tài sản cho cậu, sau này lương bổng đều nộp hết, cho nên cậu có thể thử thích tôi không?"
Tôi rũ mắt nhìn bàn tay Hành Việt đang phủ lên tay mình: "Tôi xứng đáng sao?"
"Cậu xứng đáng." Anh nắm chặt hơn, "Cậu xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này."
Tôi nhìn thật lâu, lâu đến mức lực đạo của chủ nhân bàn tay bắt đầu lỏng ra.
Cuối cùng, tôi nắm ngược lại tay anh.
Cúi đầu chạm nhẹ vào môi anh, giống như năm năm trước, nhưng lần này tôi không khóc.
"Hành Việt, anh nhớ nhiều chuyện như thế, sao lại nỡ quên mất nụ hôn này chứ?"