Mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó tựa như một giấc chiêm bao.
Hành Việt đi rồi, giấc mộng cũng đến lúc phải tỉnh.
Tôi tìm một công ty nhỏ làm công việc thiết kế, thuê một căn hộ nhỏ gần công ty, cuộc sống cứ thế bình lặng như nước.
Nếu không có chuyện đó xảy ra, ngày tháng của tôi vốn dĩ nên bình lặng như thế.
"Choáng váng buồn nôn, còn triệu chứng nào khác không?"
"Thường xuyên cảm thấy rất buồn ngủ, tình trạng này diễn ra một thời gian rồi. Thế nào thưa bác sĩ, có nghiêm trọng không ạ?"
Tôi lau mồ hôi trong lòng bàn tay vào ống quần, có chút lo lắng.
Sinh viên mới tốt nghiệp như tôi không gánh nổi tiền viện phí đắt đỏ đâu!
Bác sĩ ghi tình trạng của tôi vào bệnh án: "Hiện tại chưa thấy có vấn đề gì lớn, tôi kê cho cậu cái phiếu, đi làm kiểm tra trước đã."
Một tiếng sau.
"Bác sĩ, tôi nghĩ có lẽ mọi người nhầm rồi, tôi là nam Beta, sao có thể..."
Tôi nắm chặt tờ kết quả xét nghiệm trong tay, đầu óc choáng váng vì tin tức này.
Bác sĩ đẩy gọng kính trên sống mũi: "Trường hợp của cậu rất hiếm gặp, tuyến thể phát dục muộn. 22 năm qua cậu đúng là một Beta, nhưng mà..."
"Nhưng bây giờ cậu đã là một thành viên của hội Omega rồi. Alpha của cậu đâu? Có tin tức tố của cậu ta trấn an, cậu sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều."
Tôi cứng nhắc lắc đầu: "Một mình tôi cũng ổn ạ."
Bác sĩ thở dài: "Tóm lại, quyền quyết định nằm ở cậu, cậu có dự tính gì không? Có muốn giữ lại đứa bé không?"
Tôi ngồi trên băng ghế dài dưới lầu bệnh viện rất lâu, lâu đến mức đèn đường đã đồng loạt thắp sáng.
Khi tôi đứng dậy định rời đi, một người ngồi xuống bên cạnh.
"Ngồi lâu như vậy, đang nghĩ gì thế?"
Tôi ngỡ ngàng ngẩng đầu, là bác sĩ Quý người tôi đã đăng ký khám.
"Đột ngột quá, đầu óc tôi hơi loạn."
Quý Dao vỗ vai tôi: "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cứ tận hưởng hiện tại là được."
Tôi gật đầu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Sau khi phân hóa, tôi hình như vẫn bình thường như thế, không có kỳ phát tình, cũng không cần dùng thuốc ức chế.
Mọi thứ dường như vẫn giống như trước đây, ngoại trừ...