Cuối cùng cũng xử lý xong bộ hồ sơ cuối cùng, tôi lao ra khỏi cổng công ty, bên ngoài trời đang mưa rả rích.
Nhìn thời gian, không kịp lấy ô, tôi đ.â.m đầu chạy thẳng vào màn mưa.
May mà khoảng cách gần, trên đường không bị trì hoãn quá lâu.
Dù vậy, bị dầm mưa suốt quãng đường trông tôi vẫn có chút nhếch nhác.
"Xin lỗi cô Lý, hôm nay ở công ty em bị muộn..."
Tôi thở hổn hển đẩy cửa lớp Hướng Dương ra, lời nói bỗng khựng lại.
Trên tấm thảm màu sắc, Lạc Lạc của tôi đang chụm đầu cùng một cậu bé nhỏ chơi xếp hình.
Người đàn ông ngồi cạnh chúng nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên.
Ánh mắt quen thuộc vượt qua khoảng cách năm năm, cuối cùng lại rơi xuống người tôi.
Hành Việt đứng dậy: "Lạc Diệc, đã lâu không gặp."
Giọng điệu rất thản nhiên, nhưng lại khiến tâm trí tôi rối loạn không rõ lý do.
"Ba ơi!" Lạc Lạc nhảy cẫng lên sà vào lòng tôi, "Hôm nay ba đến muộn nha."
Tôi hờ hững ôm lấy con gái, sợ nước mưa trên người mình làm ướt con.
"Phải rồi, đã lâu không gặp."
Tôi cố gắng khiến giọng nói tỏ ra bình tĩnh, nhưng sự căng thẳng trong đó chỉ mình tôi biết.
"Ba ơi, ba bóp đau con."
Lạc Lạc nhỏ giọng phàn nàn bên tai tôi.
Tôi sực tỉnh mới phát hiện mình đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Lạc.
Tôi vội nới lỏng lực đạo: "Xin lỗi Lạc Lạc, ba không cố ý."
Ánh mắt Hành Việt không chút che giấu rơi trên người tôi và Lạc Lạc, giọng điệu không rõ cảm xúc: "Con gái cậu đã lớn thế này rồi sao?"
Tôi theo bản năng muốn nói dối: "Đúng vậy, sắp bốn tuổi rồi."
"Ba nói sai rồi," Lạc Lạc không hài lòng bĩu môi, "Con đã bốn tuổi bốn tháng rồi cơ mà."
Cảm xúc của trẻ con đến nhanh đi cũng nhanh, ngay lập tức con bé lại vui vẻ chỉ vào đứa nhỏ bên cạnh Hành Việt.
"Con bằng tuổi An An đó! An An là bạn mới quen của con hôm nay, bạn ấy đã cùng con chờ ba."
Nhìn đôi mắt và chân mày của An An giống hệt Hành Việt, lòng tôi tràn ngập cay đắng.
Thực ra tôi sớm nên lường trước được điều này, bởi vì không có ai đứng mãi một chỗ đợi bạn cả, huống hồ là một người ưu tú như Hành Việt?
Tôi chỉ mất hai giây để chấp nhận sự thật này.
Thở hắt ra một hơi, tôi nói với Hành Việt: "Hôm nay cảm ơn anh, nhưng thời tiết không được tốt lắm, hẹn khi khác có dịp chúng ta cùng đi ăn cơm nhé."
"Khi khác" là khi nào? "Có dịp" là bao giờ? Chỉ là cái cớ của người trưởng thành mà thôi.
Cẩn thận giúp Lạc Lạc mặc áo mưa, tôi bế con bé rời khỏi lớp học trước.
Mưa càng lúc càng lớn, tôi đứng dưới hiên nhà lưỡng lự.
Hành Việt che ô bước đến bên cạnh tôi: "Xe tôi đỗ ở cổng, tôi tiễn hai ba con."
"Hay quá, vậy con có thể chơi với An An thêm một chút rồi!"
Tôi chưa kịp lên tiếng thì Lạc Lạc đã đồng ý trước, tôi đành nuốt lời từ chối vào trong bụng.
Hai người chúng tôi đều bế trẻ con, tay kia Hành Việt cầm ô.
Bốn người chen chúc trong một khoảng không gian nhỏ bé.
Hành Việt nghiêng ô về phía tôi và đứa trẻ, nửa thân người anh lộ ra ngoài ô, nhanh chóng bị ướt sũng.