"Xin lỗi," sau khi hồi phục lại, phản ứng đầu tiên của tôi là xin lỗi, sau đó nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với anh.
Tiếng quá nhỏ, Hành Việt chắc là không nghe thấy, chỉ nhìn động tác của tôi mà nhíu mày.
"Chuyện từ bao giờ?"
"Cái gì?"
Vừa mới trải qua kỳ phát tình, đầu óc tôi vẫn còn hơi m.ô.n.g lung.
"Cậu phân hóa thành Omega, là chuyện từ bao giờ?"
Tôi thở phào nhẹ nhõm một cách kỳ lạ, giấy cuối cùng cũng không gói được lửa.
"Năm năm trước."
"Chuyện này thường xuyên xảy ra sao?"
"Chưa bao giờ, đây là lần đầu tiên."
Hành Việt nói rất chậm: "Vậy Lạc Lạc là con của ai?"
Tôi phiền muộn cấu ngón tay, do dự không biết có nên nói thật không.
Dựa theo tính cách của Hành Việt, nếu biết sự thật, chắc chắn sẽ ôm hết trách nhiệm về mình.
Nhưng anh ấy nên có nhiều lựa chọn hơn, không nên bị trói buộc bởi sai lầm này của tôi.
Hạ quyết tâm, tôi mở lời: "Lạc Lạc là con của tôi, không liên quan đến ai khác."
Hành Việt quỳ một gối xuống trước mặt tôi, chộp lấy bàn tay bị tôi cấu đến biến dạng.
Nhẹ nhàng nâng đầu tôi lên, ép tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh: "Lạc Diệc, làm ơn đừng nói dối tôi có được không?"
"Năm năm qua tôi đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, tôi không muốn tiếp tục bị che mắt nữa."
Anh nhìn chằm chằm tôi, gằn từng chữ:
"Lạc Lạc là con gái của chúng ta, đúng không?"
Dù là câu nghi vấn, nhưng Hành Việt lại nói rất khẳng định.
Tôi nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt lã chã rơi: "Xin lỗi."
"Lạc Diệc, cứ mãi nói xin lỗi chỉ khiến mấy chữ này trở nên rẻ rúng mà thôi."
Anh cúi người bế tôi lên, đưa tôi trở về giường trong phòng ngủ.
Đặt một nụ hôn lên sau gáy tôi: "Ý tôi là, đừng chỉ biết xin lỗi tôi, được chứ?"
Hành Việt vẫn luôn như vậy, ngay cả khi gặp phải chuyện này cũng vẫn dịu dàng lịch thiệp như thế.
"Ngủ một giấc thật ngon đi."
Sau khi Hành Việt rời đi, tôi lả người trên giường, tuyến thể sau gáy vẫn còn đau âm ỉ.
Hiệu lực của đánh dấu tạm thời khiến cả người tôi như chìm đắm trong mùi gỗ tuyết tùng, vừa an tâm vừa đau khổ.
Tôi hiểu rõ đây chỉ là phản ứng sinh lý, tin tức tố của Alpha có tác dụng trấn an tự nhiên đối với Omega vừa bị đánh dấu, không liên quan đến tình cảm.
Điện thoại đột nhiên rung lên, là tin nhắn của Hành Việt gửi đến: "Ngày mai tôi sẽ đến đón bọn trẻ đi học, sẵn tiện bàn bạc về dự định sắp tới."
Giọng điệu hoàn toàn là chuyện công.
Tôi nhìn chằm chằm màn hình, n.g.ự.c nghẹn lại.
Anh ấy quả nhiên chỉ vì đứa trẻ.
Ngón tay lơ lửng trên màn hình hồi lâu, cuối cùng chỉ trả lời một chữ "Được".