"Lạc Diệc, cậu sao thế, người sao lại nóng thế này!"
Hành Việt đỡ lấy tôi, nhưng chân tôi mềm nhũn không tài nào đứng vững được.
Anh đành phải bế tôi ra ghế sofa.
"Bị sốt sao? Trong nhà có thuốc hạ sốt không? Tôi lấy cho cậu."
Bị cơn nóng hành hạ đến khó chịu, tôi thút thít thốt ra: "Tôi khó chịu quá."
Khi lòng bàn tay Hành Việt áp lên vầng trán nóng hổi của tôi, tôi theo bản năng co rụt lại một chút.
Cái lạnh nơi đầu ngón tay anh giống như ốc đảo giữa sa mạc, khiến tôi không nhịn được muốn lại gần, muốn có được nhiều hơn thế.
"Cậu không phải bị sốt," giọng nói của Hành Việt đột nhiên trầm xuống.
Anh cúi người ghé sát vào cổ tôi, chóp mũi lướt qua tuyến thể đang nóng bừng của tôi: "Lạc Diệc, cậu đang trong kỳ phát tình?"
Mấy chữ đơn giản khiến toàn thân tôi run rẩy.
Phân hóa năm năm, đây là lần đầu tiên tôi thực sự trải qua một kỳ phát tình Omega hoàn chỉnh.
Trước đây chỉ có chút khó chịu nhẹ, thậm chí không cần dùng thuốc ức chế.
Lúc này tôi lại nhếch nhác như một thiếu niên mới phân hóa lần đầu, ngay cả tin tức tố cũng không khống chế nổi mà tràn ra ngoài.
"Vâng."
Tiếng đáp nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, tôi xấu hổ quay mặt đi, chiếc áo sơ mi đã bị mồ hôi thấm ướt.
Dẫu đã có dự đoán, Hành Việt lúc này vẫn ngạc nhiên nhìn tôi.
"Đừng... đừng nhìn," giọng tôi vỡ vụn, cảm giác nhục nhã gần như nhấn chìm tôi.
Một người từng là Beta, giờ đây lại biến thành Omega phát tình trước mặt một Alpha.
"Thuốc ức chế ở đâu?"
Hành Việt rõ ràng muốn hỏi không phải vấn đề này, nhưng hiện tại anh chỉ có thể hỏi như thế.
"Không có thuốc ức chế."
Tôi cuộn tròn trên ghế sofa, ôm lấy gối tựa cố che giấu sự nhếch nhác của mình: "Tôi... không dùng đến."
Vừa dứt lời, một luồng nhiệt mãnh liệt hơn quét qua toàn thân.
Tin tức tố mùi gỗ tuyết tùng không kiểm soát được mà tràn ra, quấn quýt cùng với tin tức tố của tôi.
Bị tin tức tố của Alpha dẫn dụ, triệu chứng phát tình của tôi càng thêm nghiêm trọng.
Tuyến thể sau gáy đập thình thịch, toàn thân như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm, cảm giác ngứa ngáy khó nhịn lan tỏa từ tận sâu trong xương tủy.
Tệ hơn nữa là, tôi có thể cảm nhận được một luồng ẩm ướt — cơ thể tôi đang chuẩn bị cho việc bị đánh dấu.
"Lạc Diệc," Hành Việt đột nhiên quỳ một gối trước ghế sofa, nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Bây giờ chỉ có hai lựa chọn — đưa cậu đến bệnh viện, hoặc là tôi cho cậu một đánh dấu tạm thời."
Tôi dùng chút lý trí còn sót lại để suy nghĩ, nếu cứ tiếp tục trì hoãn, Hành Việt cũng có thể bị dẫn dụ vào kỳ mẫn cảm.
"Đừng mà..." Tôi yếu ớt nói, nhưng khi Hành Việt đứng dậy, tôi lại không kiểm soát được mà nắm lấy cổ tay anh, "Không đi bệnh viện..."
Đồng tử của Hành Việt đột ngột co rút, anh cúi người vây hãm tôi trong lồng n.g.ự.c mình: "Nghĩ kỹ chưa?"
Tôi cắn môi gật đầu, khóe mắt ướt át vì tình triều.
Hơi thở của Hành Việt rõ ràng nặng nề hơn vài phần, một tay anh chống bên tai tôi, tay kia gạt đi những sợi tóc mái sau gáy.
"Có lẽ sẽ hơi đau đấy."
Anh thấp giọng trấn an, răng nanh đã chạm vào tuyến thể đang sưng đỏ.
Cơn đau nhói kèm theo khoái cảm chưa từng có bùng nổ, tôi khó nhịn phát ra một tiếng rên rỉ.
Cánh tay Hành Việt siết chặt lấy eo tôi, ngăn tôi vùng vẫy.
Tin tức tố của Alpha rót vào tuyến thể, giống như một liều thuốc tiên ngay lập tức làm dịu đi cơn nóng trong người.
Tôi giống như được ngâm mình trong suối nước nóng, ngay cả đầu ngón tay cũng tê dại run rẩy.
Quá trình đánh dấu chỉ diễn ra mười mấy giây, nhưng lại dài tựa cả một thế kỷ.