Bùi Triều bị tuyên án chung thân. Đời cậu ta coi như chấm hết tại đây.
Tôi ngồi bên giường bệnh của Lê Tu Ngôn, nhìn bắp chân quấn băng gạc của anh. Hôm đó khi vung gậy anh đã dùng lực quá mạnh làm rách cơ.
"Tại sao lại đến cứu tôi?" Tôi hỏi khẽ, mắt nhìn vào mặt anh.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, giọng nói thấp nhưng kiên định: "Bởi vì tôi tồn tại chính là để yêu cậu."
Tim tôi run lên mạnh mẽ, lấy hết can đảm lên tiếng: "Anh nói, chỉ cần là mệnh lệnh của tôi, anh đều tuân theo đúng không?"
Lê Tu Ngôn gật đầu nghiêm túc, không chút do dự.
"Vậy anh để Lê Tu Ngôn ra đây được không?"
Khoảnh khắc câu nói của tôi dứt xuống, một tia đau đớn lướt nhanh qua mắt anh, nhưng anh đã cố kìm lại. Phòng bệnh yên tĩnh đến lạ thường. Hồi lâu sau, anh mới khàn giọng hỏi: "Cậu rất ghét tôi sao?"
"Làm sao thế được." Tôi vội lắc đầu: "Anh cứu tôi, tôi cảm ơn anh còn không kịp, sao có thể ghét anh?"
Khoảng thời gian chung sống này, tôi sớm đã nhìn thấu rồi. Anh không xấu, trong lòng trong mắt đều chỉ có tôi. Tôi sống hai kiếp, chưa từng được ai yêu như vậy.
Lê Tu Ngôn gật đầu, sự lạc lõng trong mắt nhạt đi: "Có câu này của Viễn Trạch, tôi yên tâm rồi."
Anh chậm rãi nhắm mắt, một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt. Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, định thần nhìn anh, hơi thở cũng nhẹ đi.
Không biết qua bao lâu, anh mở mắt ra lần nữa. Sự hung bạo trong đôi mắt ấy đã tan biến sạch sành sanh, chỉ còn lại vẻ dịu dàng mà tôi quen thuộc. Giây phút bốn mắt nhìn nhau, tôi biết sư huynh của tôi đã trở lại.
Lê Tu Ngôn khẽ lên tiếng: "Cảm ơn."
Nước mắt vỡ òa. Tôi lao vào lòng anh, ôm chặt lấy anh mà khóc nấc lên. Lê Tu Ngôn của tôi thực sự đã quay về rồi.
Anh sững lại một chút, rồi giơ tay nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi, động tác dịu dàng hết mức: "Cảm ơn em, cảm ơn em..."
Khóc đã đời rồi tôi mới ngồi thẳng dậy, nhìn vành tai đỏ ửng của anh, không nhịn được mà bật cười: "Ngoài cảm ơn ra, anh không biết nói gì khác sao?"
Anh hơi ngượng ngùng, vô thức đưa tay gãi tai: "Viễn Trạch, em lại trêu tôi rồi."
Anh nói một cách nghiêm túc, nhưng đáy mắt giấu đầy ý cười.
Tôi thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi anh: "Tiếp theo anh định thế nào?"
Anh lại cụp mắt xuống: "Tôi làm phiền em quá rồi, sau này em không cần quản tôi nữa đâu. Tôi sợ... tôi sợ tôi không khống chế được, sẽ làm hại đến em."
Tôi nhíu mày. Quả nhiên, anh vẫn sẽ nói như vậy. Anh chính là một người lúc nào cũng nghĩ cho người khác đến mức không màng sống c.h.ế.t của chính mình. Tôi lườm anh một cái, cố ý trêu chọc: "Anh còn chẳng bằng cái nhân cách phụ kia, ít nhất người ta còn biết nghe lời."
Lê Tu Ngôn bất đắc dĩ xoa tai: "Hay là để cậu ta ra tiếp tục bồi em?"
"Thôi đi!" Tôi lập tức chặn lại: "Trong người anh rốt cuộc còn mấy nhân cách hả?"
Anh nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh ý cười: "Hai. Hai nhân cách đều yêu em."
Không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy. Mặt tôi lập tức nóng bừng, vội vàng cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh. Anh lại nhẹ nhàng nắm tay tôi hỏi: "Em thật sự không chê tôi?"
"Dĩ nhiên." Giọng tôi vô cùng kiên định: "Nếu chê anh, tôi tốn công giúp anh làm gì?"
Lê Tu Ngôn ngẩn ra, sau đó bật cười trầm thấp. Anh ghé sát lại, hơi thở ấm nóng phả vào tai tôi: "Viễn Trạch, cảm ơn em."