TRỌNG SINH TRỞ LẠI NGÀY CHỌN ĐỐI TƯỢNG ĐỂ TÀI TRỢ, TÔI QUYẾT ĐỊNH KHÔNG DÂY DƯA VỚI HẮN NỮA

Chương 11

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Nghe thấy giọng của Bùi Triều, tôi nhanh chóng lau khô vệt nước mắt. Vừa đứng dậy chưa kịp đứng vững, cậu ta đã lao tới, ôm chặt lấy tôi từ phía sau, khóc nấc lên:

"Anh ơi, em biết mà, anh vẫn còn thương em."

Tôi nhếch môi, chỉ thấy nực cười và buồn nôn. Cậu ta lấy tư cách gì mà nghĩ tôi khóc vì cậu ta? Cậu ta xứng sao? Tôi giơ tay gỡ ngón tay cậu ta ra, nhưng cậu ta ôm càng chặt hơn.

"Xin lỗi anh, em không cố ý bỏ thi đại học đâu." Giọng cậu ta nghẹn ngào, hơi thở ấm nóng phả qua cổ tôi: "Chỉ là em quá nhớ anh, em thật sự không nhịn được... em yêu anh mà anh ơi."

Tôi hừ cười thành tiếng. Nỗi đau kiếp trước cho tôi biết, đối với loại sói mắt trắng như cậu ta, nói một vạn lần "em yêu anh" cũng đều là lời dối trá. Tôi dùng sức, dứt khoát bẻ tay cậu ta ra. Cậu ta loạng choạng lùi lại hai bước.

Tôi quay người lại, vuốt lại nếp nhăn trên áo: "Tôi khóc vì cậu?" Tôi nhấn mạnh từng chữ, giọng lạnh nhạt: "Cậu cũng xứng sao?"

Nói xong tôi quay lưng bỏ đi. Cậu ta lại chộp lấy tay tôi, móng tay bấm sâu vào da thịt. Tôi nhíu mày. Cậu ta lại gào lên như điên:

"Anh ơi! Đừng đi! Chúng ta vẫn ở bên nhau có được không? Em đã xử lý cái lão già là ông nội em rồi, anh không cần phải gánh phí chữa trị cho lão như kiếp trước nữa, em cầu xin anh, em chỉ còn mình anh thôi!"

"Cái gì!" Tôi vô cùng chấn động.

Ông nội của Bùi Triều kiếp trước tuy bị ung thư nhưng thật lòng thương cậu ta. Không ngờ cậu ta lại tuyệt tình như vậy, kiếp này chê ông là gánh nặng mà dám...

"Bùi Triều, cậu thật sự không phải con người!" Tôi hất tay cậu ta ra, xô mạnh cậu ta ngã xuống đất: "Đừng theo tôi nữa." Tôi nhìn xuống cậu ta: "Tôi và cậu, không còn bất kỳ quan hệ nào nữa. Cậu sẽ phải trả giá trước pháp luật cho hành vi của mình."

Tôi quay lưng tiếp tục đi. Sau lưng đột nhiên vang lên một tràng cười gằn trầm đục: "Tạ Viễn Trạch! Anh thật sự muốn dồn tôi vào đường cùng sao?"

Dứt lời, Bùi Triều không biết lấy từ đâu ra một con d.a.o găm, đ.â.m thẳng về phía n.g.ự.c tôi. Tim tôi gần như ngừng đập, theo bản năng né sang bên cạnh. Lưỡi d.a.o sượt qua xương quai xanh. Cậu ta định tiếp tục vung dao, nhưng giây tiếp theo, đầu cậu ta bị một vật gì đó đập trúng cực mạnh.

Động tác của Bùi Triều dừng bặt. Cơ thể cứng đờ một thoáng rồi đổ rụp xuống đất. Tôi nhìn theo hướng đó, Lê Tu Ngôn đang đứng phía sau, tay cầm một thanh sắt dính máu. Anh thở dốc, đáy mắt cuộn trào sự hung bạo mà tôi chưa từng thấy. Anh giơ tay định bồi thêm một gậy vào Bùi Triều đang nằm dưới đất.

"Lê Tu Ngôn!" Tôi gần như hét lên, tim đập loạn nhịp: "Anh không được phạm tội!"

Động tác của anh khựng lại, quay đầu nhìn tôi. Sắc đỏ trong mắt chưa tan, giọng khàn đặc: "Viễn Trạch, nó muốn hại cậu, tôi không thể chịu đựng được."

"Anh mà đánh gậy này xuống là tự hủy hoại cả đời mình đó!" Tôi xông lại nắm lấy tay anh: "Nếu anh thật sự làm vậy, cả đời này đừng hòng gặp lại tôi nữa!"

Cánh tay cầm thanh sắt của Lê Tu Ngôn chậm rãi buông xuống. Anh nhìn tôi, sự hung bạo dần tan đi, thay vào đó là vẻ uất ức và phục tùng: "Chỉ cần là mệnh lệnh của Viễn Trạch, tôi đều tuân theo."

 

back top