Tôi bắt đầu xa lánh hai người đã bị loại bỏ kia. Cũng bắt đầu cố ý thử thách giới hạn nhẫn nhịn của Bùi Chước Đông đối với mình.
Cố ý kén cá chọn canh thức ăn, đưa ra những yêu cầu quái đản. Tâm trạng thất thường, được đằng chân lân đằng đầu. Thế là cái sự thử thách này đã kéo dài suốt ba năm.
Lâu đến mức Cố Dật Trình và người phụ nữ cũng thích đồng tính kia đã có kết tinh của riêng họ.
Lâu đến mức sự cố chấp của Tạ Húc ngày càng sâu sắc, hận thù đối với tôi lớn hơn tình yêu, bị Bùi Chước Đông đuổi khỏi thành phố G. Lâu đến mức bố tôi sa lưới pháp luật, người nhà nạn nhân được an ủi.
Mà bản thân Bùi Chước Đông không giận mà còn cười, khóe miệng ngày càng vếch lên cao. Mọi chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi.
Tôi của hiện tại, không có Bùi Chước Đông bên bàn ăn là ăn không ngon. Không có Bùi Chước Đông bên cạnh giường là ngủ không yên. Không có lời chào buổi sáng, buổi trưa, buổi tối của Bùi Chước Đông là sống không nổi.
Tôi cũng nhận ra, bản thân đã được Bùi Chước Đông nuôi dưỡng thành một tính cách có chút kén chọn, kiêu kỳ nhưng lại tích cực hướng thượng.
Tôi bắt đầu nghiên cứu nghề nghiệp tương lai. Bắt đầu lên kế hoạch cho quãng đời còn lại cùng Bùi Chước Đông.
Bắt đầu chú ý đến những người xung quanh cần giúp đỡ để có thể dang tay ra. Từ một con nhím đầy gai nhọn, biến thành một con mèo nhỏ chỉ muốn sưởi nắng rồi lại đi quấn quýt bên chủ nhân.
"Bùi Chước Đông, rốt cuộc tại sao cậu lại thích tôi?" Một ngày nọ, tôi vắt chéo chân ngồi trên bàn làm việc, nhìn Bùi Chước Đông đang làm việc chăm chỉ. Hắn đẩy kính, gối đầu lên chân tôi.
"Tần Ân, câu hỏi này, hôm qua, hôm kia, hôm kìa, hôm kỉ hôm kìa cậu đều hỏi rồi."
"Cậu có thừa nhận không, bây giờ cậu đã không thể sống thiếu tôi rồi?"
"Nói nhảm." Tôi suýt bị lời của hắn làm cho nghẹn họng, đẩy cái bàn tay đã dời ra sau eo từ lúc nào: "Tôi chỉ là thử xem cậu có phải đang giả vờ không thôi, xem đáp án mỗi ngày có giống nhau không. Nếu cậu thấy phiền thì tôi không hỏi nữa là được chứ gì."
"Thích." Bùi Chước Đông lại cười, bế tôi đặt lên đùi hắn: "Nếu cậu nghe không chán, thì tôi nói cũng không chán."
"Thích là chuyện của một khoảnh khắc, yêu là chuyện của cả đời. Có quá nhiều lý do để thích một người, đối với tôi, mọi nơi trên người cậu tôi đều thích. Cái tính cách xấu xa, sự tùy hứng, kiêu kỳ của cậu; việc cậu không thể thiếu tôi, sự khẩu thị tâm phi; cả sự lương thiện chân thành được khai quật từ sâu trong lòng cậu nữa."
"Còn có cả gương mặt, đôi mắt, cái eo, đôi chân của cậu và cả..."
"Được rồi được rồi, tôi tin rồi, tôi tin rồi được chưa?"
END.