Tôi bị lôi vào lối thoát hiểm. Chưa kịp kêu lên đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mùi gỗ thông thanh khiết của mùa đông. Thẩm Việt Sơn đè tôi lại, nồng nặc mùi rượu. Mới có mấy phút mà sao anh uống nhiều thế này?
"Sao? Bị khách đuổi ra à?"
Tôi thảm hại cúi đầu: "Thẩm tiên sinh, anh uống nhiều rồi, để tôi đưa anh về."
Tay vừa chạm vào anh, anh đã bắt lấy cổ tay tôi ấn lên đỉnh đầu: "Đừng có đánh trống lảng, đào tạo còn chưa kết thúc, ai cho phép cậu tiếp khách?"
"Hôm trước anh chẳng nói là kết thúc rồi sao?" Tôi chớp mắt. Xung quanh quá tối không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ cảm thấy anh đang ở rất gần và tâm trạng có vẻ không tốt.
"Chỉ là ngày hôm đó kết thúc thôi."
"..." Vậy là còn phải tiếp tục sao? Nghĩ đến khả năng đó, lòng tôi như có mèo cào, vừa mong đợi vừa muốn trốn tránh.
"Trần Phiếm, vừa rồi cậu vào đó làm gì với hắn?"
"Chẳng làm gì cả."
"Thật kém cỏi." Rõ ràng là lời trách mắng, nhưng tôi lại nghe ra một chút đắc ý. Thẩm Việt Sơn khều khều chiếc áo sơ mi ướt đẫm của tôi: "Có muốn tôi tiếp tục dạy cậu không?"
"...Có."
"Những gì tôi dạy lần trước, cậu còn nhớ không?"
"Dạ nhớ."
"Làm cho tôi xem." Giọng anh đầy vẻ không cho phép thương lượng.
Tôi do dự một chút, rồi ngượng nghịu ôm lấy eo anh. Bàn tay trượt dọc theo sống lưng anh, từng tấc một. Yết hầu anh khẽ chuyển động. Tôi tiến lại gần, hôn lên cổ anh, khẽ cắn vào yết hầu. Chưa kịp tiến thêm bước nữa, anh đột ngột bóp lấy gáy tôi, kéo ra.
"Sao vậy, tôi làm sai rồi à?" Tôi căng thẳng nhìn anh.
"Ừm... làm cũng thường thôi." Tôi đứng đực ra đó như một học sinh kém, thu tay lại bồn chồn đan vào nhau. Chợt anh ném chìa khóa xe cho tôi: "Cậu lái xe đi, về nhà tôi dạy tiếp."