Tôi cứ ngỡ lần này cũng giống lần trước, anh làm khó tôi xong là thôi. Kết quả là Thẩm Việt Sơn dạy bảo cực kỳ tỉ mỉ. Nếu không phải ánh mắt anh quá nghiêm túc, tôi đã tưởng anh đang trêu ghẹo mình. Tôi chăm chú học như hồi học toán vậy, anh nói sao tôi làm vậy.
"Hôn thì hôn, đừng có l.i.ế.m như chó con thế." Anh nói. Một lát sau, giọng anh khản đặc: "Cậu cứ l.i.ế.m đi." Lại một lát nữa, sắc mặt anh u ám: "Chậc, cậu đừng làm nữa."
Thẩm Việt Sơn rút ngón tay về, trên ngón trỏ vẫn còn hằn dấu răng của tôi. "Tôi làm sai sao?"
"Cậu để ý thế à? Sao, cậu thực sự muốn nhận đơn khách đến thế sao?"
"..." Cũng không hẳn, tôi chỉ là muốn được anh khen ngợi, nhưng lại không dám nói ra.
Thẩm Việt Sơn nheo mắt, ngón tay chạm vào vành tai nóng hổi của tôi: "Chẳng phải cậu ly hôn rồi sao? Cần nhiều tiền thế làm gì?"
Tôi không muốn nói ra hoàn cảnh tồi tệ của mình. Dù bộ dạng hiện giờ đã đủ thảm hại, nhưng tôi vẫn không muốn anh thương hại tôi. Người khác đánh giá tôi thế nào tôi không quan tâm, tôi chỉ sợ nhất là ánh mắt của Thẩm Việt Sơn.
"Chuyện này... không liên quan đến anh đâu." Tôi nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Đối phương cười lạnh một tiếng: "Được. Cậu xuống thảm quỳ đi, tôi dạy cậu cái khác."
"..." Thẩm Việt Sơn đột nhiên trở nên rất dữ dằn. Chiếc áo dính mùi nước hoa của người khác bị anh xé toạc. Tôi xót xa nhìn bộ đồ công tác của mình, lại phải tốn tiền mua bộ mới rồi.
"Tập trung vào." Mu bàn tay bị vỗ một cái. "Chẳng phải muốn kiếm tiền sao? Vậy thì làm tôi vui đi." Anh nói vậy, tay cầm một ly champagne. Tôi thức thời sáp lại gần, làm theo những gì anh dạy để phản hồi lại. Nhưng anh luôn không hài lòng, rượu champagne đổ đầy lên người tôi, anh dày vò tôi rất lâu.