Cuộc đua bắt đầu. Chu Ngạn lúc đầu vọt lên dẫn đầu, mắt hắn đỏ ngầu, chỉ muốn thắng. Tốc độ quá nhanh, tôi vô thức muốn nắm lấy tay vịn nhưng sợ hắn nổi giận nên đành khoanh tay trước ngực.
Tại khúc cua đầu tiên trên đường đèo, chiếc xe màu xanh dương kia phóng vụt qua chúng tôi. Thẩm Việt Sơn ở vị trí lái mắt nhìn thẳng phía trước, góc nghiêng gương mặt vô cùng hoàn mỹ. Dù biết anh sẽ không chú ý tới mình, tôi vẫn thấy chột dạ. Lần trước anh chưa nói huấn luyện kết thúc chưa. Hôm nay chỉ là đi theo góp vui, không làm gì khác, có tính là nhận đơn khách không?
Chu Ngạn bị vượt mặt thì tức điên người: "Mẹ nó, thằng nào phóng nhanh thế, muốn c.h.ế.t à?" Hắn nhấn mạnh chân ga, theo quán tính, lưng tôi dính chặt vào ghế. Chu Ngạn nhìn chằm chằm chiếc xe xanh phía trước với ánh mắt hung hiểm.
Ở khúc cua hẹp tiếp theo, Chu Ngạn trực tiếp lao lên. Bình thường cua hẹp rất khó vượt xe, dễ có nguy cơ lao xuống vực. Nhưng hắn rõ ràng đã say máu, bất chấp sống c.h.ế.t chỉ muốn thắng. Tim tôi như ngừng đập khi thấy gương chiếu hậu va quẹt vào rào chắn ven đường, rơi rụng loảng xoảng xuống vực sâu tối mịt.
Chu Ngạn vượt xe thành công, hãnh diện bấm còi một tiếng: "Thế nào, ngầu không?" Hắn đắc ý hất hàm với tôi. Mặt tôi cắt không còn giọt máu, vô cùng hối hận vì đã nhận vụ này. Quả nhiên trên đời không có bữa trưa nào miễn phí.
Chu Ngạn hiện đang dẫn đầu, hắn phấn khích hét lên vài tiếng. Qua vài khúc cua nữa là đến vạch đích rồi. Đúng lúc hắn nhấn ga định vọt đi thì chiếc xe xanh dương kia lại lao lên, nhưng đối phương không vội về đích mà đánh lái mạnh, chắn ngang trước xe Chu Ngạn. Tiếng phanh xe chói tai vang lên, Chu Ngạn suýt chút nữa là đ.â.m sầm vào.
"Mẹ kiếp, ai đấy, không muốn sống nữa à?" Hắn hầm hầm hạ kính xe định mắng thì thấy người bước xuống từ xe xanh. Chu Ngạn lập tức xìu xuống: "Thẩm... anh Thẩm?"
"Xuống xe." Thẩm Việt Sơn lạnh lùng nói. Chu Ngạn khúm núm định xuống xe nhưng lại thấy anh đi về phía ghế phụ bên tôi. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Chu Ngạn, Thẩm Việt Sơn lôi tôi đi.