XUỐNG BIỂN LÀM VIỆC Ở HỘI SỞ, LẠI GẶP PHẢI NGƯỜI TÔI THẦM YÊU SUỐT TÁM NĂM

Chương 20

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Về đến nhà, tôi chẳng còn tâm trí đâu mà ăn uống, cứ nằm nhìn trần nhà thẫn thờ. Những lời Lộ Dương nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Chiếc vòng chỉ là dấu hiệu ràng buộc trong trò chơi thôi sao? Hèn gì ở hội sở người ta thấy cái này là tránh xa tôi ra. Tại sao anh không nói với tôi? Anh đã tặng bao nhiêu chiếc vòng như vậy cho người khác rồi? Anh có bạn trai rồi, sao còn đối tốt với tôi như thế? Tối qua lúc ăn cơm anh còn dịu dàng bóc cua cho tôi, tất cả chỉ là một phần của trò chơi thôi sao?

Nước mắt lăn dài trên má, tôi vội lau đi. Đến chập tối, điện thoại báo tin nhắn từ bệnh viện. Tôi xốc lại tinh thần, nấu cơm bỏ vào hộp giữ nhiệt mang đến bệnh viện. Mỗi tuần tôi đều đến thăm mẹ, bà bị bệnh tim phải nằm viện suốt thời gian qua. Bác sĩ nói phải đợi có người hiến tạng phù hợp mới phẫu thuật được.

Bước vào phòng bệnh, mẹ tôi vừa tỉnh dậy, mỉm cười nhìn tôi: "Phiếm Phiếm, con đến rồi à."

"Hôm nay con nấu món canh cá mẹ thích nhất, mẹ ăn chút nhé." Tôi mở hộp cơm ra. Mấy tháng nay bà ăn ngày càng ít, tôi chỉ biết đổi món liên tục để bà ngon miệng hơn. Mẹ nhìn mặt tôi, xót xa: "Sao con lại gầy đi thế này?"

Tôi mũi cay xè, suýt nữa thì bật khóc. Người ta toàn chê tôi quá đô con khó tiếp khách, chỉ có mẹ là thấy tôi quá gầy thôi. "Làm gì có ạ, dạo này con chỉ hơi thiếu ngủ thôi, mẹ ăn đi."

Tôi đưa bát cho bà, nhìn qua mấy lọ thuốc trên bàn. Bà có uống thuốc đúng hạn, nhưng có một lọ thuốc ngoại nhập khẩu tôi chưa thấy bao giờ. Tôi nhíu mày cầm lọ thuốc ra hỏi trạm y tá. Y tá nói là bạn tôi mua cho, và người đó còn đóng trước một năm viện phí cho mẹ tôi rồi.

Tôi đứng đực ra đó... Tôi làm gì có người bạn giàu có nào như vậy. Trừ phi...

"Làm ơn cho hỏi người đó có phải da rất trắng, dáng cao cao không?"

"Đúng rồi, bạn anh đẹp trai lắm, anh ta có bạn gái chưa?" Các cô y tá hỏi dồn dập. Tôi cười khổ một tiếng: "Anh ấy không độc thân."

Hóa ra Thẩm Việt Sơn biết hoàn cảnh gia đình tôi. Sự thảm hại của tôi chẳng giấu nổi anh.

 

back top