Lúc tỉnh lại đã là trưa hôm sau. Tôi hốt hoảng xuống giường, chân vừa chạm đất đã suýt ngã quỵ vì mỏi. Hôm qua Thẩm Việt Sơn như phát điên, vừa cắn tôi vừa chất vấn: "Sướng không? Trai thẳng?" Tôi nóng ran cả người không nói nên lời, cảm giác anh đang ép tôi thừa nhận điều gì đó.
Đêm qua đầu óc tôi mụ mẫm, điều duy nhất tôi nhớ rõ là dù đã làm nhiều lần như vậy, anh chưa bao giờ hôn tôi. Mỗi khi anh ở rất gần, tôi đều có chút mong đợi nhưng lần nào cũng hụt hẫng.
Tôi mặc bộ đồ anh đã chuẩn bị, mở cửa phòng ngủ đi ra. Ngoài hành lang tôi gặp một người: Lộ Dương. Đôi mắt đẹp đẽ của cậu ta nhìn chằm chằm tôi, thấy những vết đỏ trên cổ tôi, gương mặt cậu ta vẫn mỉm cười dịu dàng nhưng không hề ấm áp.
"Anh Thẩm đi làm rồi, sao anh vẫn còn ở đây?"
"Tôi đi ngay đây." Tôi cúi đầu định rời đi.
"Đứng lại." Lộ Dương nhìn vào cổ tay tôi, nụ cười trên mặt biến mất. "Tháo cái vòng trên tay anh ra."
"Tại sao? Đây là Thẩm Việt Sơn tặng tôi." Tôi giữ chặt cổ tay, không nỡ để người ta lấy mất.
"Vì tôi là bạn trai của anh ấy. Đây là dấu hiệu ràng buộc với người khác khi anh ấy chơi trò chơi, anh ấy không thích dùng chung đồ với người khác. Bình thường anh ấy chơi bời bên ngoài thế nào cũng được, nhưng tôi không cho phép anh ấy dẫn người về nhà, anh hiểu chưa?"
"..." Tai tôi ù đi. Bạn trai? Những lời sau đó tôi nghe không rõ nữa, chỉ thấy đầu óc trống rỗng. Hóa ra Thẩm Việt Sơn không hôn tôi vì anh đã có bạn trai, anh tìm tôi chỉ để phát tiết thôi. Trái tim như bị thủng một lỗ, vừa đau vừa xót. Tôi vội vàng tháo chiếc vòng tay trả lại cho cậu ta.
"Xin lỗi, tôi... tôi sau này sẽ không xuất hiện nữa." Đối diện với ánh mắt khinh bỉ của cậu ta, mặt tôi nóng rát như bị tát. Tôi bước đi thật nhanh, trong đầu chỉ thấy mình thật nhục nhã vô cùng.