Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj
Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!
Lúc tỉnh dậy, nhìn trần nhà trắng xóa tôi còn ngẩn ngơ mất một lúc. Nhớ ra mình đang ở đâu, tôi vội vàng ngồi dậy tìm Thẩm Việt Sơn. Anh đã ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi sofa làm việc với máy tính, đôi ngón tay thon dài gõ phím cạch cạch.
Tôi mặc đồ vào. "Tỉnh rồi à?" Thẩm Việt Sơn đưa tôi một ly nước, tôi uống xong thấy họng dễ chịu hơn nhiều. "Tôi đã gọi đồ ăn rồi, cậu ăn chút đi."
"Không cần đâu." Tôi lắc đầu, nhìn đôi mắt đã tỉnh táo của anh: "Anh khỏi rồi đúng không?"
"Ừ, tối qua làm cậu đau đúng không? Để tôi bôi thuốc cho cậu."
"Không sao, anh khỏi là tốt rồi, tôi đi trước đây." Tôi đi đến cửa thì bị một bàn tay giữ lại.
"Vội gì chứ?" Tôi vùng ra nhưng anh càng siết chặt hơn.
"Buông tôi ra, để bạn trai anh thấy thì không hay đâu." Ánh mắt anh lạnh hẳn đi: "Bạn trai tôi là ai?"
"Thì Lộ Dương đó, anh đã tỉnh táo hẳn chưa thế, hay để tôi gọi y tá nhé?"
"Không cần, tôi đang tỉnh táo hơn bao giờ hết." Thẩm Việt Sơn cười lạnh, ấn chuông gọi phục vụ. Chẳng mấy chốc đã có người mang bữa trưa thịnh soạn tới, anh ấn vai bắt tôi ngồi xuống ăn. Anh gọi một cuộc điện thoại, lát sau Lộ Dương tới.
Cậu ta nhìn tôi, sự căm hận và chán ghét trong mắt chẳng buồn che giấu. "Anh Thẩm, anh bị bệnh sao không bảo em?" Cậu ta định tiến lên khoác tay anh thì bị anh né tránh.
Thẩm Việt Sơn lạnh lùng nhìn cậu ta: "Nghe người ta nói, cậu là bạn trai tôi? Sao tôi lại không biết nhỉ?"
"Em... em xin lỗi anh Thẩm, em đùa chút thôi..."
"Vui lắm à?" Giọng nói đầy hàn khí vang lên. Nụ cười gượng gạo trên mặt Lộ Dương không giữ nổi nữa, cậu ta khuỵu xuống thảm: "Anh Thẩm, em xin lỗi, em chỉ muốn dọa anh ta một chút thôi, anh ta từ hội sở ra thì làm sao xứng với anh?"
"Vậy cậu thấy cậu xứng à?" Thẩm Việt Sơn nhìn cậu ta như nhìn một vật chết. Lộ Dương lần đầu thấy anh đáng sợ thế này thì sợ đến mức không nói nên lời. "Em... em không dám nữa đâu, anh Thẩm tha cho em đi, em biết lỗi rồi, xin lỗi anh!" Cậu ta quỳ gối phủ phục dưới chân anh đầy hèn mọn.
Bất chợt, đôi giày da đẩy tay cậu ta ra: "Người cậu cần xin lỗi là người đang ngồi kia kìa." Thẩm Việt Sơn nhìn về phía tôi. Tôi ngẩn ra, Lộ Dương quỳ lết lại gần, túm lấy gấu quần tôi: "Anh Trần, xin lỗi anh, hôm đó là tôi lỡ lời, tôi không cố ý chọc giận anh, anh muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được." Cậu ta run bần bật, cậu ta biết mình đã phạm sai lầm lớn, chọc vào người của nhà họ Thẩm sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tôi cứng đờ lùi lại, Thẩm Việt Sơn đặt tay lên vai tôi: "Lộ Dương, cậu ấy không hài lòng thì cậu cứ quỳ ở đó đến khi nào cậu ấy tha thứ thì thôi."
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi... tôi thực sự biết lỗi rồi, anh Trần..." Lộ Dương vừa nói vừa dập đầu xuống sàn "cộp cộp" khiến tôi bừng tỉnh. Tôi luống cuống nhìn cậu ta rồi vội đỡ cậu ta dậy, tôi không chịu nổi cảnh này. "Được rồi, tôi biết rồi." Dù không thể tha thứ cho việc cậu ta lừa dối tôi, nhưng cũng không đến mức bắt người ta dập đầu thế này.
Lộ Dương nhìn Thẩm Việt Sơn với đôi mắt đỏ hoe như chờ anh ra lệnh. Thẩm Việt Sơn nói: "Phạm lỗi thì biết phải làm gì rồi chứ? Sau này đừng để tôi thấy mặt cậu ở công ty nữa."
"Cảm ơn Thẩm tổng tha mạng." Lộ Dương như được đại xá, lảo đảo chạy ra ngoài. Tôi sực nhớ ra một chuyện, liền gọi với theo: "Đợi đã, Lộ Dương, chiếc vòng tay của tôi có phải vẫn ở chỗ cậu không?"
"Cái đó tôi để ở nhà rồi, tôi về sẽ mang trả ngay..."
Thẩm Việt Sơn ngắt lời: "Không cần đâu, dính phải rác rưởi rồi, không sạch sẽ nữa." Lộ Dương tái mặt rời đi. Tôi có chút tiếc nuối, đó là món quà đầu tiên anh tặng tôi, tôi còn muốn giữ làm kỷ niệm.
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, tôi nhìn anh, anh mỉm cười dịu dàng, không còn vẻ hung ác lúc nãy. "Anh và Lộ Dương là quan hệ gì? Trước đây thấy hai người rất thân thiết mà, sao cậu ta lại sợ anh thế?"
"Cậu ta là con trai bạn của bố tôi, đang thực tập ở công ty tôi. Tôi coi cậu ta là cấp dưới, cậu ta lại dăm lần bảy lượt muốn mồi chài tôi."
"Lộ Dương nói chiếc vòng đó là dấu hiệu của trò chơi, là thật sao?"
"Ừ, hội sở đó hoạt động theo chế độ hội viên được mời, mã số của tôi là Số 1. Đó là quà tặng của hội sở dành cho hội viên cao cấp nhất, nên đeo nó có nghĩa là cậu có quan hệ với tôi."
Tôi theo bản năng sờ lên cổ tay trống trải. Tôi hiểu cái gọi là "quan hệ" mà anh nói là gì, chỉ là quan hệ trong trò chơi thôi. Tôi vẫn không nhịn được mà hỏi: "Thẩm Việt Sơn, chắc anh có nhiều chiếc vòng như thế lắm nhỉ?" Giống như anh cũng sẽ có nhiều người khác vậy.
"Không, tôi chỉ có duy nhất một chiếc đó thôi." Thẩm Việt Sơn cầm ly nước tôi đã uống qua lên nhấp một ngụm. "Cậu mà thích thì tôi đi đặt cái khác, có điều chiếc sau phải gắn định vị vào."
"Tại sao?"
"Để tránh việc cậu lại biến mất." Tôi chớp mắt, trái tim không kìm được mà rạo rực, nhưng rồi nhanh chóng bị đè nén xuống. Chắc đây cũng chỉ là một phần của trò chơi thôi.
