Tôi tiễn anh ra thang máy, anh lại kéo tuột tôi vào một góc khuất không người. Gáy tôi bị anh nắm lấy đầy mạnh mẽ: "Trần Phiếm, tại sao những chuyện này cậu chưa từng nói với tôi?"
"Không liên quan đến anh." Tôi bướng bỉnh nhìn anh. Những rắc rối, những nỗi phiền muộn của tôi, mình tôi biết là đủ rồi, tôi không cần ai thương hại.
Thẩm Việt Sơn tức cười, ép sát tôi: "Hay cho câu không liên quan, vậy chuyện cậu kết hôn thì sao? Tại sao lại lừa tôi? Tôi đã nói rồi, lừa tôi thì hậu quả không đơn giản đâu." Mẹ tôi sao cái gì cũng kể với anh hết vậy? Tôi ảo não vùng vẫy một chút. "Chuyện đó tôi không cố ý, tôi chỉ thấy... rất mất mặt thôi."
"Cậu lừa tôi rồi bị bóc trần, thế thì không mất mặt à?"
"Tôi..." Tôi hổ thẹn cúi đầu. Những ngón tay sau gáy khẽ vuốt ve tóc tôi, một đôi môi mềm mại áp tới. Hơi thở quen thuộc phả vào mặt, tôi ngẩn người rồi vội đẩy anh ra. "Thẩm Việt Sơn, anh... anh điên rồi à?"
"Hôn một cái thì sao, chỗ nào trên người cậu tôi chưa hôn qua?" Tôi vội bịt miệng anh lại, nhìn quanh quất. Xác định không có ai, tôi mới buông tay: "Nói nhỏ thôi, chúng ta đâu phải người yêu, không nên làm thế này."
"Vậy thì chúng ta làm người yêu là được mà." Tôi ngẩn ngơ một chút, tưởng mình nghe lầm.
"Chúng ta chẳng phải chỉ là quan hệ trò chơi thôi sao?"
"Là quan hệ gì là do cậu quyết định." Thẩm Việt Sơn lấy từ túi áo ra một chiếc hộp, bên trong là một chiếc vòng tay, hơi khác với cái trước, cái này có dây màu đen. Miếng trang trí không còn là chữ Số 1 nữa mà là một thiết bị định vị hơi dày một chút. "Trần Phiếm, có muốn làm người yêu của tôi không?" Anh hỏi tôi. Tư thế này, hành động này cứ như là cầu hôn vậy. Tai tôi nóng ran lên. "Thẩm Việt Sơn, như vậy không hợp, tôi không xứng với anh..."
"Cậu không xứng thì ai xứng?" Anh chấp nhất nắm lấy tay tôi, không để tôi từ chối mà đeo chiếc vòng vào. "Tôi thích cậu, cậu liền xứng đáng."
"..." Tôi lặng lẽ nhìn chiếc vòng trên cổ tay, nghe rõ tiếng trái tim mình đang đập rộn ràng.
"Sau này đừng có tháo ra nữa đấy." Anh dặn dò.
"Thẩm Việt Sơn."
"Hửm?"
Tôi cúi đầu tựa vào vai anh: "Sao anh lại tốt với tôi như vậy." Anh tốt quá, khiến tôi căn bản không có cách nào thôi yêu anh. Thẩm Việt Sơn khẽ cười, bóp nhẹ gáy tôi: "Đừng tưởng nói vài câu bùi tai là chuyện hôm nay qua được nhé. Tối nay tôi đợi cậu về, hửm?"
"..." Lần này không chỉ tai mà cả mặt tôi cũng đỏ bừng lên.