Khi tôi một lần nữa khóc lóc vùng vẫy, mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc. Thẩm Việt Sơn tháo dải băng đen trên mắt tôi ra, khẽ cười: "Gối bị cậu làm ướt hết rồi, thật là biết khóc mà."
"..." Những trói buộc trên người được tháo bỏ, tôi xoa nhẹ lằn đỏ trên cổ tay. Tôi chưa bao giờ biết Thẩm Việt Sơn lại đáng sợ đến thế. Nhưng trong lòng lại có chút may mắn, vì tôi đã thấy được một khía cạnh khác của anh.
"Dạy xong chưa? Tôi có thể đi được chưa?" Tôi định cầm lấy quần áo của mình thì bị anh ngăn lại.
"Cậu tên gì?"
Tim tôi thắt lại, cảm thấy một nỗi đau xót nghẹn ngào. Anh thậm chí không nhớ nổi tôi là ai, thật sự đã quên sạch sành sanh rồi.
"A Nặc." Đây là nghệ danh của tôi ở hội sở.
"Chát" một tiếng. Chiếc roi quất nhẹ lên mu bàn tay tôi, quần áo từ đầu ngón tay rơi tuột xuống đất.
"Tôi hỏi tên thật của cậu."
Trong cuộc chơi vừa rồi, nếu tôi không nói thật hoặc không làm theo yêu cầu của anh, anh sẽ quất tôi như thế. Tôi đắn đo không biết có nên bịa ra một cái tên khác không, tôi không muốn anh nhớ lại mình.
"Tôi tên Trần..."
"Trần Phiếm, chữ Phiếm trong 'phiếm phiếm chi bối' (kẻ tầm thường), tôi nói có đúng không?" Giọng nói trầm thấp tựa như dòng suối mùa đông chảy qua tâm trí.
Tim tôi run rẩy, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào anh. Đó là câu tự giới thiệu của tôi hồi cấp ba. Anh vẫn còn nhớ. Tôi không biết nên vui hay nên khóc. Gặp lại người mình thầm yêu mà lại trong tư thế khó coi thế này, anh sẽ nhìn tôi thế nào? Chắc hẳn sẽ thấy tôi rất rẻ mạt.
Thẩm Việt Sơn chạm vào đuôi mắt đỏ hoe của tôi: "Đừng khóc nữa, hôm nay cậu rất ngoan."
Anh lấy ra một chiếc vòng tay đeo vào cho tôi. Trên đó có một miếng trang trí hình tròn bằng nhôm, khắc chữ "Số 1".
"Tặng cậu. Đã lâu không gặp, Trần Phiếm."
Giọng tôi khô khốc không biết phải đáp lại thế nào, chỉ lẳng lặng cầm quần áo vào phòng tắm. Anh đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, chẳng phải trước đây cậu nói đã về quê kết hôn rồi sao?"
"..." Sau kỳ thi đại học, anh từng nhắn tin hỏi tôi một lần. Tôi không muốn nói rằng mình thi trượt, chỉ đành lừa anh là về quê cưới vợ. Tôi cụp mắt, tiếp tục nói dối cho tròn: "Vâng... ly hôn rồi."