Đã lâu không gặp. Tôi thà rằng không bao giờ gặp lại, còn hơn là để anh thấy tôi vào lúc thảm hại nhất.
Sau ngày đó, Tề Thần không đưa tôi đến căn biệt thự kia nữa, chắc anh ta nghĩ tôi đã "tốt nghiệp" rồi. Tôi ở lại hội sở thêm một tháng, vẫn không nhận được đơn khách nào. Tôi không hiểu nổi, do cách ăn mặc của tôi có vấn đề sao? Tại sao mỗi khi khách hàng nhìn thấy tôi đều né tránh như tránh tà?
Tôi học theo những người khác, thay một chiếc sơ mi trắng, cố ý không cài cúc cổ.
"Thấy thế nào?" Tôi hỏi Tiểu Kiết.
"Anh Phiếm à, mùi trai thẳng trên người anh nặng thật đấy, nhưng em thích. Hay là để em bao anh nhé? Tối nay anh theo em về nhà đi, em thích kiểu cơ bắp như anh, trông như vệ sĩ ấy, một đ.ấ.m hạ gục mười thằng, tắt đèn đi chắc chắn là sướng lắm." Tiểu Kiết nháy mắt với tôi. Tôi biết cậu ta đang đùa, cậu ta là gay nhưng chỉ câu đại gia thôi.
Quản lý đi ngang qua mắng chúng tôi đừng có lười biếng. Tôi đang định rời đi thì quản lý nhận được một cuộc điện thoại với vẻ mặt nghiêm trọng. Liếc thấy tôi, anh ta liền kéo lại: "Đi, chính là cậu, trên lầu có một tên điên đang say rượu, cơ hội của cậu đến rồi."
Trên đường đi, quản lý dặn tôi nói ít thôi, phải ngoan ngoãn. Đẩy cửa phòng bao ra, bên trong là một lũ ma men. Tôi vào tìm vị thiếu gia nhà giàu đeo khuyên tai kia. Quản lý nói người này không dây vào được, uống say là thích quậy phá, bảo tôi đưa hắn về phòng.
Ngoài hành lang, hắn đè cả người lên vai tôi, nặng trịch. "Tiên sinh, thẻ phòng của anh đâu? Tôi đưa anh về."
"Thẻ phòng?" Đôi mắt say lờ đờ nhìn tôi, hắn chọc chọc vào n.g.ự.c tôi: "Cậu trông cũng lực lưỡng đấy, không biết lát nữa có chịu nổi nhiệt không."
Tôi nhíu mày: "Tiên sinh, đi tầng mấy?" Phía trên hội sở là phòng nghỉ, tầng VIP phải quẹt thẻ.
Hắn cười ngây dại, chỉ tay xuống dưới: "Thẻ ở đây này, cậu tự tìm đi."
Mấy chuyện tầm thường này tôi đã thấy nhiều rồi, liền thò tay vào túi quần hắn tìm kiếm. Bên trong là chìa khóa xe và điện thoại. Tôi định đổi sang túi bên kia thì hắn giữ tay tôi lại: "Đừng dừng lại chứ bảo bối~"
Bỗng nhiên, cửa thang máy mở ra. Thẩm Việt Sơn mặc bộ đồ thể thao đen, tay đang mân mê chiếc bật lửa. Trong ánh lửa bập bùng, gương mặt anh lúc tỏ lúc mờ. Thấy tôi đang ôm ấp người khác, khóe môi Thẩm Việt Sơn khẽ cười, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo chưa từng thấy: "Không vào sao? Cậu, và vị khách của cậu."