Xuyên không vào tiểu thuyết tu tiên, giấc mộng lớn nhất của ta chính là làm một con cá mặn, ăn rồi chờ chết.

Chương 4

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Vân Khởi người này thật khiến ta phiền lòng.

Lúc nhỏ thì phiền vì hắn phân biệt đối xử, phiền vì hắn ném ta trên núi chờ chết; lớn lên thì phiền vì hắn vừa về tông môn đã bắt ta từ bỏ những người bạn mới quen để đối mặt với gương mặt thối của hắn.

Thế là ta lật tung bàn cờ của Chưởng môn, đùng đùng nổi giận bỏ đi.

Chưởng môn câm nín, nhỏ giọng nói: "Bàn cờ bạch ngọc này đắt lắm đấy..."

Ta nghe thấy liền quay đầu trừng mắt nhìn lão, gọi: "Ngươi đã làm cha nuôi của ta rồi mà còn muốn hưởng thụ đãi ngộ của cha nuôi sao, đào đâu ra chuyện tốt thế?"

Chưởng môn rưng rưng nước mắt tiễn ta rời đi. Đám đệ tử biết ta sắp về Phong Vân Điện, chen chúc vây kín cả khoảng đất ngoài động phủ.

"Tinh Lưu, có thể đừng về được không?"

Một đám người cùng nhau khóc lóc thảm thiết, nếu không biết ta sắp về đỉnh núi, chắc họ tưởng ta sắp đi đầu thai mất.

Ta giật giật khóe miệng, vác trường kiếm ra đuổi người: "Cút, cút hết cho ta!"

Họ nhìn nhau lệ nhòa, chỉ hỏi: "Vậy còn có thể đến tìm ngươi điều tiết linh khí không, không có ngươi chúng ta ngủ không ngon đâu."

Ta không bảo không được, chỉ là ngự kiếm bay lên, như một ngôi sao băng rạch ngang bầu trời, bay về phía Phong Vân Điện.

Bức phong tường kia vẫn luôn xoay vần bên ngoài đỉnh núi, cuốn theo mây mù xung quanh, khiến người ta không nhìn rõ chân dung trên đỉnh núi. Kể từ khi ta xé rách phong tường, chưa bao giờ quay lại.

Lần trở về này, ta dừng chân ngoài gió, giơ trường kiếm lên đ.â.m thẳng, lại cưỡng ép c.h.é.m ra một con đường, cứ thế lên núi.

Chưa đến viện nhỏ, phía sau đột nhiên có một luồng hàn lưu ập đến, ta đưa kiếm đỡ lấy, chẳng khác nào châu chấu đá xe, chấn động khiến cả cánh tay ta tê rần.

Là Tiêu Vân Khởi.

Chẳng biết người này phát điên cái gì, gương mặt vốn thanh tú lạnh lùng lúc này lại hiện lên vẻ cuồng loạn quỷ quyệt, đuôi mắt phiếm hồng, sắc môi đỏ như m.á.u tươi, đứng cách đó không xa nhìn ta.

Hắn hỏi: "Ngươi là ai?"

Ta nheo mắt, bình thản mắng một câu: "Bị não à?"

Tiêu Vân Khởi nhíu mày, trông như thật sự đang thắc mắc ta rốt cuộc là ai.

Ta không khỏi thấy nực cười. Dù có chán ghét hắn đến đâu, nói cho cùng cũng đã thừa nhận hắn là sư tôn của ta, người này hay thật, chỉ xuống núi du ngoạn một chuyến mà đã quên sạch sành sanh về ta rồi.

E là chậm vài năm nữa, ta về Phong Vân Điện ngay cả viện nhỏ cũng không có mà ở, phải xuống ở với đám đệ tử quét dọn dưới chân núi mất.

Hồi lâu sau, có lẽ hắn nhìn thấy Chưởng môn lệnh bên hông ta mới nhớ ra ta là ai, nói một câu: "Là ngươi."

"Ngươi đã lớn rồi."

Đứa trẻ yếu ớt năm nào giờ đã bước sang tuổi nhược quán, đoan trang thanh nhã, diện mạo tú lệ. Tiêu Vân Khởi thu hồi lực đạo, ôm trán, có vẻ như đang chịu đựng muôn vàn đau đớn.

Ta đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống chân mày đang nhíu chặt, gương mặt tái nhợt của hắn, chợt có cảm giác khoái lạc truyền đến từ tận đáy lòng.

"Ngươi bị sao vậy?"

Đau đớn thì tốt, có đau đớn thì mọi người mới coi là bình đẳng.

Lời vừa dứt, hắn giơ tay lên, một luồng linh lưu mạnh mẽ đẩy ta về phía hắn, ta bị đánh lén không kịp trở tay, đ.â.m sầm vào người hắn.

Tiêu Vân Khởi ôm ta vào lòng, lại ngước mắt nhìn ta, đôi mắt đen thẳm kia khiến ta dựng tóc gáy, định đẩy hắn ra thì hai tay đã bị khóa chặt.

Hắn thở dốc, nói: "Ta muốn ngươi."

Ta dùng đôi chân kẹp lấy hắn, mượn lực xoay người, thuận thế thoát khỏi sự kìm kẹp.

"Mẹ kiếp, ngươi đúng là có bệnh, Tiêu Vân Khởi."

Hắn kiệt sức cười nhẹ hai tiếng, ngay khoảnh khắc sau, vô số luồng gió đã bao bọc lấy ta. Ta định xé rách phong trường lần nữa, nhưng chợt nhận ra đây là một trận pháp, đang không ngừng hút đi linh lực của ta.

Ta buộc phải ép linh lực không phát ra ngoài để tự bảo vệ mình, cũng vì thế mà bị Tiêu Vân Khởi thừa cơ.

Hắn đỏ mắt, ôm lấy ta từ phía sau, trong tích tắc đã điểm huyệt đạo của ta. Thân thể ta đột nhiên mềm nhũn, mở miệng mắng nhiếc: "Đầu ngươi vào nước rồi à, đồ khốn khiếp."

Tiêu Vân Khởi đã thần trí không tỉnh táo, thậm chí còn say mê vùi đầu vào hõm cổ ta ngửi mùi hương trên người ta.

"Thơm quá."

"Đồ đệ nhỏ của ta."

Trong cơn sụp đổ, ta thoáng thấy ánh sáng trời lay động, dần dần chìm đắm trong cơn gió mịt mờ. Gió của Phong Vân Điện, lại có lúc ôn nhu đến thế. Nhưng ta chẳng bao giờ muốn trải nghiệm lần thứ hai.

Ta từng đi lạc hai lần, một lần kiếp trước được mẹ nhận nuôi, một lần kiếp này được lão đầu đưa đến Cửu Tiêu Tông. Nhưng ta chưa bao giờ mất mặt đến thế này.

Y phục rách nát, trâm cài tóc bám đầy bụi đất, bị ép buộc lăn lộn trong đám lá trúc, rồi lại bị bắt tới hàn đầm của Tiêu Vân Khởi.

Tu vi của hắn vượt xa ta, lại còn phong tỏa linh lực, điểm huyệt của ta, ta giống như một con rối không xương, chỉ có thể mặc hắn làm xằng làm bậy. Ngay cả tiếng kêu, đến cuối cùng cũng vỡ vụn, thưa thớt.

Tiêu Vân Khởi không biết mệt mỏi, gọi ta: "Đồ đệ nhỏ, ngoan nào."

Ta hận đến mức lòng như lửa đốt, nước mắt chảy ra đều kẹp theo sự phẫn nộ ngút trời, chỉ có hắn là không thấy, hoặc có thấy cũng coi như không.

Khi tỉnh lại đã là ba ngày sau. Đôi mắt ta sưng đỏ, thân thể như vỡ vụn, ngay cả lúc mười tuổi xé rách phong tường ta cũng chưa từng đau đớn như vậy.

Nhị sư tỷ vừa vặn xách hộp thức ăn bước vào cửa, vừa thấy ta liền đứng sững tại chỗ, ánh mắt phức tạp nhìn ta. Lúc tỷ ấy lên tiếng, giọng nói mang theo chút khàn đặc: "Ăn chút gì đi, Tinh Lưu."

Ta nhắm mắt không nhìn tỷ ấy, gian nan xoay người, chăn gấm trượt xuống, trên làn da trắng như tuyết đầy rẫy những dấu vết. Nhị sư tỷ như bị làm bỏng mắt, đặt hộp thức ăn xuống rồi lảo đảo chạy khỏi viện của ta.

Lát sau, Tiêu Vân Khởi đẩy cửa phòng ta ra.

 

back top