Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj
Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!
Hắn đã khôi phục thần trí.
Lần phóng túng này là vì trước khi về tông môn đã săn g.i.ế.c hai con lang yêu, con đực c.h.ế.t trước, con cái trong cơn tuyệt vọng đã phóng ra lang độc, kích phát tâm ma của hắn.
Nhưng không thể không nói Tiêu Vân Khởi lừng lẫy danh tiếng trong ngoài Cửu Tiêu Tông. Chỉ trong ba ngày, tâm ma đã tan sạch. Ngay cả khi ta dùng thân xác giúp hắn tịnh hóa, tốc độ này cũng đáng sợ vô cùng.
Tiêu Vân Khởi im lặng ngồi bên mép giường, linh lực ôn nhuận chậm rãi tiến lại gần, bị ta giơ tay gạt phắt đi.
"Cút."
"... Đừng để ta nói lần thứ hai."
Luồng hơi thở phía sau trong nháy mắt trở lại vẻ lạnh lùng quen thuộc, dường như cảm thấy như vậy không đúng nên hắn cố ý kìm nén lại.
Tiêu Vân Khởi mở lời, giọng nói khô khốc: "Còn chỗ nào không khỏe không?"
Ta mới biết hóa ra hận đến cực điểm là không nói nên lời, thậm chí không còn cảm xúc nào khác. Giống như lơ lửng giữa không trung, đứng ngoài quan sát tất cả những chuyện này.
Hắn thấy ta không nói lời nào, cũng không tiếp nhận linh lực của hắn, lại khô khan nói một câu: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, thời gian tới ta dạy ngươi tu luyện."
Lời này nghe thật nực cười.
Sau khi hắn đi, ta nằm thêm hai ngày nữa mới miễn cưỡng hồi phục. Viện nhỏ bị ta hạ cấm chế, phàm là kẻ nào tới gần đều sẽ bị luồng xoáy sắc bén cắt cho mặt mày tan nát.
Chuyện này phải cảm ơn Tiêu Vân Khởi, nếu không có phong tường và sự lạnh lùng của hắn, sao có ta của ngày hôm nay.
Lúc ta bước ra khỏi cửa, năm vị sư huynh sư tỷ đều đang đợi ở đằng xa, thấy ta ra ngoài, họ đột ngột bật dậy từ dưới đất.
"Tinh Lưu, ngươi đã khỏe hơn chưa?"
Thế là ta hiểu, họ đều biết chuyện gì đã xảy ra giữa ta và Tiêu Vân Khởi.
Những người này có lẽ từng đối xử tốt với ta, có lẽ lúc này cũng mang thiện ý, nhưng ta sẽ không bao giờ coi họ là sư huynh sư tỷ nữa.
Lúc hốt hoảng ngự kiếm bay khỏi Phong Vân Điện, ta nhận thấy trong y phục có thêm vật gì đó. Cúi đầu nhìn, là một tấm ngọc lệnh đệ tử được chạm khắc tỉ mỉ từ bạch ngọc mỡ dê.
Thứ này ta từng chân thành mong đợi, giờ đây đối với ta đã chẳng còn ý nghĩa gì. Ta buông tay, miếng ngọc bài rơi thẳng xuống luồng gió bên dưới.
Chưởng môn và Linh Dược Phong phong chủ đang đánh cờ, thấy ta lảo đảo chạy tới, như đã dự liệu từ trước mà đỡ lấy ta.
Trong điện hương đàn thoang thoảng, trấn tĩnh an thần, ta nhíu chặt mày, một lần nữa lật tung bàn cờ của Chưởng môn.
"Ta muốn g.i.ế.c hắn."
Lồng n.g.ự.c ta phập phồng, mắt muốn nứt ra, cơn sốt cao mấy ngày vẫn không lui, giờ đây đầu óc quay cuồng, chẳng phân biệt được là lúc nào.
Thường Sơn nắm tay ta, linh lực hệ mộc giống như dây leo quấn quanh lấy ta, giải khát sinh tân.
"Được được được, ngươi bình tĩnh trước đã."
Chưởng môn đâu còn quản nổi bàn cờ quý giá của mình, thấy kinh mạch linh khí của người nọ nghịch loạn, tức giận đến mức muốn c.h.ế.t đi cho xong.
Chẳng mấy chốc, Thường Sơn bất đắc dĩ nói: "Nguyệt linh căn của ngươi đang sinh trưởng."
Nguyệt linh căn, ngàn năm qua cũng chỉ có một cái này. Ban đầu ta phát hiện mình không có linh căn nhưng lại cảm nhận được linh lực, đã biết chuyện có lẽ không đơn giản.
Năm ta mười tuổi, đêm rằm trung thu. Ta luyện kiếm dưới trăng, luyện đến mức kinh mạch toàn thân ngưng trệ, lần đầu tiên kích phát được kiếm khí.
Sau đó linh phủ đau đớn dữ dội, lúc này mới phát hiện linh phủ vốn trống rỗng của ta mọc ra một sợi linh căn kỳ lạ. Đêm đó ta vui mừng khôn xiết, nhưng ngày hôm sau linh căn lại biến mất.
Sau nhiều lần thử nghiệm, ta mới hiểu ra, sợi linh căn này của ta có lẽ đã trốn đi vào ban ngày. Muốn sợi linh căn này xuất hiện cũng rất đơn giản, chỉ cần tạo ra một mảnh trời đêm trong linh phủ của ta. Thế là không lâu sau khi trốn khỏi phong tường, ta lại một lần nữa đánh nát Kim Đan.
Cách thức gần như tự hủy này một lần nữa thu hút sự chú ý của toàn tông môn. Họ nhìn ta dẫn thiên lôi tự bạo, linh phủ đã thích ứng với hào quang của Kim Đan từ đó chìm vào tĩnh lặng, đột nhiên tối đen như đêm trường.
Đau đớn là chất dinh dưỡng tuyệt vời nhất, linh căn bắt đầu sinh sôi nảy nở, mọc thành cây cổ thụ chọc trời. Trong hình bóng mờ ảo kia, ta là tiên nhân dưới gốc cây quế.
Thường Sơn lại không lạc quan, lão từng khẳng định: "Linh căn mọc quá nhanh, chỉ có một kết quả, nhục thể của ngươi không thể chịu đựng nổi, chỉ có nước chờ chết."
Nhưng ta không chịu tu luyện nữa. Thực ra ta thấy thế này rất tốt, giấc mộng ban đầu của ta khi tới đây cũng chỉ là làm một người bình thường, sạch sẽ, đứng đắn, sống một đời vui vẻ thoải mái.
Thậm chí Nguyệt linh căn còn tự mang lực lượng tịnh hóa, ở tu tiên giới này không biết được săn đón đến mức nào.
Lúc rảnh rỗi ta giúp đệ tử điều tiết linh khí, vui thì thức trắng đêm, không vui thì lên trời xuống đất, nơi nào chẳng tự do. Ai ngờ Tiêu Vân Khởi vừa về đã gây ra một mớ hỗn độn lớn thế này.
"Hà tất gì chứ, chỉ là một sợi linh căn thôi, quan trọng đến thế sao?"
Ta mồ hôi lạnh đầm đìa, cười nhạo lão ngây thơ: "Ngươi chưa từng nếm trải cảm giác ánh mắt có thể g.i.ế.c người, nên mới có thể thốt ra những lời đường hoàng như vậy."
Lão đầu đưa ta lên Cửu Tiêu Tông, có bao nhiêu kẻ sau lưng mắng lão trước khi c.h.ế.t bị hồ đồ, lại có bao nhiêu đôi mắt khinh khỉnh quét qua người ta.
Ta chính là muốn vả vào mặt bọn họ thật mạnh. Chính là muốn sợi linh căn hiếm có của ta tỏa sáng rực rỡ.
Chính là muốn nhìn họ từ khinh miệt chuyển sang tiếc nuối, nhìn ta mà chỉ còn lại sự hối hận vì đã phí phạm vật báu. Chính là muốn thấy họ điên cuồng muốn chiếm đoạt linh căn của ta cho bằng được.
Thường Sơn nghẹn lời, thở dài một tiếng, chỉ nói: "Xin lỗi, là ta nói sai rồi. Ta cứ ngỡ, ngươi dù không để lộ linh căn, tu luyện đến mức không ai địch nổi, chẳng phải cũng là một lối thoát sao."
Lão cảm thấy ta đã chọn con đường quá hẹp. Ta không đáp lời, lão cũng biết, ta lại ghi thêm một món nợ này vào sổ.
Thường Sơn trấn áp Nguyệt linh căn của ta, vừa bước ra khỏi nội điện đã nhìn thấy hai người đang đối đầu nhau. Tiêu Vân Khởi quanh thân tỏa ra hàn khí, Chưởng môn cũng không chịu thua kém.
"Ta cứ ngỡ sư huynh ký thác Tinh Lưu cho ngươi, ngươi nhận lời rồi sẽ đối đãi tốt với hắn." Chưởng môn siết chặt nắm tay, "Kết quả ngươi lại hại hắn đến mức này."
Sắc mặt Tiêu Vân Khởi ngưng lại, cụp mắt nói: "Xin lỗi, sư huynh. Ta phải đưa hắn về đỉnh núi."
"Ngươi tưởng đưa hắn về là có ích sao?"
"Hắn bị kiếm ý của ta làm bị thương, nếu không về Phong Vân Điện, cuồng phong nổi lên trong cơ thể, hắn sẽ chết."
Thường Sơn gật đầu, coi như thừa nhận. Chưởng môn cười khổ hai tiếng: "Sư huynh thật hồ đồ, biết có ngày hôm nay, sao lúc đầu không giao Tinh Lưu cho ta nuôi nấng."
Tiêu Vân Khởi chỉ nói: "Hắn và ta, là tình kiếp định mệnh."
