Vừa mở mắt, ta đã bị Tiêu Vân Khởi đưa trở lại Phong Vân Điện.
Phong Vân Điện quanh năm nắng ráo, mây trên trời đều bị cuốn đi, chỉ còn lại màu xanh trên động thiên.
Liếc mắt nhìn, bên gối đặt một tấm ngọc lệnh đệ tử quen thuộc, ánh nắng bên cửa sổ xuyên thấu qua vân ngọc, sắc mỡ dê nội liễm dập dềnh, phù văn khắc bên trên thu hút linh khí trời đất, lúc này chắc hẳn là ấm áp.
Ta chưa bao giờ ghét nơi này đến thế. Trở mình xuống giường đẩy cửa ra, Tiêu Vân Khởi đang ở trong viện của ta dạy năm vị sư huynh sư tỷ luyện kiếm.
Nhị sư tỷ giơ tay gọi ta: "Sư đệ, tới tu luyện nào."
Cơn giận bốc lên từ lòng ta, vài đạo trận văn màu vàng từ đầu ngón tay ta tuôn ra, bay về phía mấy người đó.
Tiêu Vân Khởi giơ kiếm đỡ lấy, kinh ngạc: "Diệt Linh Trận, ngươi học từ đâu vậy?"
"Tinh Lưu, chúng ta chỉ muốn cùng ngươi tu luyện, sư tôn cũng có thể chỉ bảo ngươi đôi chút."
"Ngươi đừng giận, đồ đạc trong viện chúng ta đã bảo vệ kỹ rồi, không hỏng đâu."
Đôi mắt ta đỏ ngầu, chỉ tay ra cửa viện: "Cút ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy các người!"
Sư tỷ còn muốn nói gì đó, ta làm bộ muốn khởi kiếm, họ liền mang vẻ mặt u ám lần lượt rời đi. Trước khi đi còn ngoái đầu nhìn ta, như thể những việc ta làm đã làm tổn thương lòng người lắm vậy.
Tiêu Vân Khởi không đi, hắn hỏi ta: "Diệt Linh Trận là sát khí, sao ngươi có thể hạ thủ nặng nề với sư huynh đồng môn?"
"Hóa ra ngươi cũng biết họ là đồng môn của ta," Ánh mắt ta thâm trầm, "Ta còn tưởng ngươi đã quên sạch ta rồi chứ."
Hắn lộ vẻ hổ thẹn, nói: "Từ nay về sau ta sẽ tận tâm dạy bảo ngươi, sẽ không có gì khác biệt."
"Thôi đi, Vân Dao tiên tôn, ngươi làm vậy khiến ta tưởng rằng chỉ cần qua một đêm với ngươi là có thể giúp người ta khai thông trí tuệ đấy."
Ta ném ngọc lệnh đệ tử vào người hắn, quay đầu bỏ đi. Chẳng biết hắn lại phát điên cái gì, vậy mà phất tay áo một cái, ta liền không thể điều khiển cơ thể mình nữa.
Hắn ngồi xuống bàn đá, nói một câu: "Hôm nay ngươi hãy vung kiếm một vạn lần trước đi, ta dạy ngươi cách dùng kiếm."
Dứt lời, tay ta không tự chủ được mà cầm kiếm, múa lên một cách lưu loát. Chưa đầy một tuần trà, khóe miệng ta đã tràn ra một ngụm m.á.u tươi. Tiêu Vân Khởi giật mình, nhận ra ta đang liều mạng chống lại sự điều khiển của hắn, khiến bản thân bị nội thương.
Hắn dứt khoát giải khai cấm chế, nhìn ta kiệt sức ngã gục xuống đất, chân mày giật liên hồi: "Ngươi hà tất phải làm vậy?"
Ta nhổ một ngụm nước bọt vào người hắn, trong mắt chỉ có hận ý. Hắn lau đi vệt nước bọt bên khóe môi, cau mày nói: "Thật không biết hối cải."
Sau đó hắn khóa linh lực của ta, trước khi đi để lại mệnh lệnh. "Hôm nay nếu không vung kiếm đủ một vạn lần, ngươi đừng mong được ăn gì."
Ta cười lạnh nằm vật ra trong viện, mặc kệ hắn đi tới đi lui, nhất quyết không chịu cử động thân mình. Hắn từ thản nhiên chuyển sang phẫn nộ, cuối cùng chỉ giận dữ nhìn ta, nói: "Ta xem ngươi có thể cầm cự đến bao giờ!"
Sự thật chứng minh, ta còn bướng bỉnh hơn hắn. Bảy ngày sau, hơi thở của ta gần như không còn, vẫn cứ im hơi lặng tiếng. Tiêu Vân Khởi tới xem, vội vàng bế ta lên, trắng đêm chạy về phía Linh Dược Phong.
Thường Sơn một mặt gọi người mớm nước đường, một mặt nén giận gọi Chưởng môn tới, trước mặt mọi người giáng cho Tiêu Vân Khởi một đấm.
"Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì vậy! Hắn rốt cuộc phạm lỗi gì mà ngươi phải khóa linh lực, còn bỏ đói hắn đến mức này!"
Chưởng môn không ngăn cản, thậm chí cũng siết chặt nắm đấm. Những đệ tử đi theo Tiêu Vân Khởi suốt quãng đường đều biến sắc, đám đệ tử mới này ít nhiều đều từng nhận được sự che chở của ta. Ở Cửu Tiêu Tông nơi tu vi cao một bậc ép c.h.ế.t người này, ta là sư huynh duy nhất không chê bai đám đệ tử mới.
"Vân Dao tiên tôn, ngài hận tiểu sư huynh đến thế sao?"
"Ban đầu các người bỏ mặc huynh ấy trong phong tường không màng sống chết, vừa về lại muốn bỏ đói huynh ấy đến chết."
"Tiểu sư huynh dựa vào cái gì mà phải để ngài chà đạp như vậy."
Sau đó, không biết là ai lên tiếng dõng dạc: "Khẩn cầu Vân Dao tiên tôn, hãy tự mình lên Giới Luật Các chịu phạt!"
Tiêu Vân Khởi đứng im bất động, chịu một đ.ấ.m kia của Thường Sơn. Giọng hắn khàn đặc hỏi: "Hắn sao rồi."
Thường Sơn đầy vẻ phẫn nộ, gắt gỏng đáp: "Chưa chết, còn giữ được một hơi. Nhưng thương tổn đến tì vị, e là sau này không thể ăn uống bình thường được nữa."
Chưởng môn đột nhiên lên tiếng: "Ngươi cút đi, trước khi hắn khỏe lại, ta không đời nào để hắn rời khỏi chủ phong."
Tiêu Vân Khởi hành lễ, nói: "Sư đệ cáo lui."