Xuyên không vào tiểu thuyết tu tiên, giấc mộng lớn nhất của ta chính là làm một con cá mặn, ăn rồi chờ chết.

Chương 8

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Ba tháng sau, Chưởng môn rốt cuộc cũng để ta về Phong Vân Điện.

Kiếm khí Tiêu Vân Khởi để lại trên người ta vẫn cần một thời gian nữa mới hoàn toàn được hấp thụ, ta ngày ngày vận công, chưa bao giờ chăm chỉ đến thế.

Sau khi Phong Vân Điện trở nên nổi tiếng ngày đó, các sư huynh sư tỷ không còn chủ động tìm đến cửa nữa. Thiếu đi những kẻ phiền phức, ngay cả ánh nắng cũng không còn vẻ oi bức.

Mãi đến khi hoa mai trong viện đột nhiên nở rộ, ta mới sực tỉnh, hóa ra đã vào đông.

Năm hết tết đến, ta tu luyện thường xuyên hơn, hận không thể xuống núi sớm một chút. Tiêu Vân Khởi lại xuất hiện, cũng là vì chuyện này mà đến.

Hắn hỏi: "Kiếm khí trong người ngươi còn có một cách khác để hóa giải, ngươi có muốn thử không?"

Ta chỉ coi hắn như con chim kêu chiêm chiếp ồn ào trong rừng, mắt không thèm nhìn mà làm việc của mình.

Tiêu Vân Khởi dường như chưa bao giờ gặp phải kẻ khó đối phó như vậy, lảng vảng mấy ngày sau, rốt cuộc vẫn cưỡng ép bắt ta tới hàn đầm trên đỉnh núi.

Hàn đầm là hồ nước trong veo do tuyết tan tích tụ thành, vừa nhìn thấy nơi này cơ thể ta đã không tự chủ được mà run rẩy, tiếng tim đập trong lồng n.g.ự.c vang dội như sấm.

Hắn trấn an vỗ vỗ lưng ta, không dừng lại lâu mà đi tới nguồn của hàn đầm, một hang tuyết tan.

"Hàn tuyền ở đây chứa đựng linh khí trời đất, dùng nước suối tôi thể ba ngày là có thể hấp thụ hoàn toàn kiếm khí trong người."

Tiêu Vân Khởi đặt ta xuống, giải khai huyệt đạo, ta lập tức lùi xa mười bước.

"Liên quan gì đến ngươi, ta thích tự mình hóa giải đấy thì sao."

"Đừng có tự coi mình là ghê gớm, có lòng này thì tốt nhất nên cách xa ta ra, tốt cho cả hai."

Hắn trông có vẻ lúng túng, muốn nói lại thôi, sau đó mới ngước mắt nói: "Ngươi chẳng phải muốn xuống núi sao, đây là cách nhanh nhất."

Ta cười giận dữ: "Tiêu Vân Khởi, bớt giả vờ đi, tự cho là đúng nói là vì tốt cho ta. Tại sao ta lại ra nông nỗi này, trong lòng ngươi không rõ sao?"

"Nói thật ta khá tò mò đấy. Tâm ma là thứ sâu thẳm nhất trong lòng mà con người cần chiến thắng, tại sao tâm ma của ngươi lại là muốn có được ta."

Mặt Tiêu Vân Khởi tái mét, hắn quay mặt đi, nhắm mắt không nói.

Ta không định buông tha cho hắn: "Cho nên, ngươi chính là một tên khốn khiếp ngụy quân tử. Rõ ràng ngay từ đầu đã động lòng, lại còn làm bộ làm tịch, che giấu cái dục vọng bẩn thỉu dưới cái đạo tâm vô tình của ngươi."

"Ngươi xác định mình thích ta từ khi nào, nói!"

Ta rút kiếm chỉ vào cổ hắn, giọng điệu lạnh băng. Dám chắc rằng, nếu hắn dám động lòng với một đứa trẻ, ta nhất định sẽ tìm mọi cách g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.

Lúc này hắn mới lên tiếng, tự kiểm điểm: "Lúc về núi, ban đầu ta vẫn còn thần trí."

Cho nên tên này rõ ràng có thể tránh xa ta ra, tự mình chạy tới hàn đầm giải quyết, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy ta, hắn lại mặc kệ bản thân bị tâm ma chiếm giữ linh đài, chìm đắm trong dục vọng. Ta đau khổ nhắm mắt lại.

"Đời này của ta, đã chịu quá nhiều thiệt thòi ở chỗ ngươi, quá mất mặt rồi."

"Vân Dao tiên tôn, ta ước gì ngay từ đầu đã không quen biết ngươi."

Tiêu Vân Khởi nói: "Ta hiểu."

Ta không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa, vốn định ngự kiếm rời đi, nhưng nhìn quanh đã thấy kết giới bao phủ xuống.

Kiếm chỉ của Tiêu Vân Khởi vẫn chưa thu lại, ánh mắt thất vọng nhưng cứng rắn, hắn không mở miệng, nhưng ta hiểu ý hắn là gì. Hắn muốn nhìn ta tôi thể, nếu không sẽ phải ở lại trên vách đá tuyết này.

"Ngươi nhất định phải làm thế đúng không?" Ta chất vấn hắn.

Hắn khẽ giọng, đắng chát nói: "Ngươi hấp thụ xong kiếm khí, ta sẽ để ngươi đi, sau này cũng sẽ không quản ngươi nữa."

Ta nhìn đăm đăm vào đôi mắt có thể coi là khổ tình của hắn, tròng mắt đen thẫm, khi nhìn lâu vào một người sẽ khiến đối phương có ảo giác rằng người này đang yêu mình sâu đậm. Nhưng tất cả đều là giả.

Tiêu Vân Khởi mang trong mình cực phẩm phong linh căn, độc tôn đại đạo, tu luyện Thái Thượng Vong Tình.

Hắn từng một mình c.h.é.m rơi ma tộc đại tướng, tàn sát sạch ba tòa thành ma tộc, một trận thành danh. Hắn là một kẻ không có trái tim, sẽ không đoái hoài gì đến cảm thụ của ta.

Đỉnh núi tuyết rét căm căm, hơi thở nóng hổi của ta đều hóa thành tinh thể băng rơi xuống ủng. Ta vốn luôn sợ lạnh, đôi mắt cụp xuống, đầu ngón chân gần như mất hết cảm giác.

Một lát sau, dưới núi truyền đến tiếng gọi, ta nghe thấy Chưởng môn nắm chặt ngọc ấn vội vã chạy tới, Thường Sơn dìu lão, lảo đảo mấy bước trên đường núi.

"Ta là tình kiếp của ngươi." Ta bình thản nói, "Cho nên sinh ra đã có một đoạn duyên phận với ngươi."

"Vậy ta sẽ tìm cách đoạn tuyệt nó đi, chúng ta coi như không ai nợ ai nữa."

Tim Tiêu Vân Khởi đột nhiên nhói đau, chưa kịp phản ứng, chỉ thấy người trước mắt rạch nát lòng bàn tay, hung hăng ấn vào kết giới. Vậy mà lại nung ra một cái lỗ.

Không hổ là Nguyệt linh căn nắm giữ quyền năng tịnh hóa, ngay cả kết giới cũng có thể hóa giải. Ý nghĩ này vừa gợn lên một chút sóng lăn tăn, sau đó đột nhiên biến thành dòng thác kinh ngạc.

Một ngôi sao băng màu thiên thanh lướt qua, tai hắn ù đi một hồi, sau đó nghe thấy tiếng hét của đám đệ tử.

"Tinh Lưu!"

Phù Tinh Lưu nhảy vực rồi.

Lúc Cửu Tiêu Chưởng môn và Linh Dược Phong Thường phong chủ chạy tới, Tiêu Vân Khởi cũng đã gieo mình xuống vực theo. Tình kiếp gì chứ, hoang đường gì chứ, lúc này chẳng còn quan trọng nữa rồi.

Tiêu Vân Khởi đưa tay ra, lộn ngược từ trên xuống dưới, ngước nhìn Phù Tinh Lưu.

Đối phương mỉm cười, từng lớp mây mù giữa núi bị phá tan, bộ đệ tử phục màu thiên thanh lẫn lộn với m.á.u tươi đỏ rực, thật chói mắt.

Hắn chưa bao giờ ghi nhớ nhịp tim mình sâu sắc đến thế. Thình thịch, thình thịch, át cả tiếng gió.

 

back top