Xuyên không vào tiểu thuyết tu tiên, giấc mộng lớn nhất của ta chính là làm một con cá mặn, ăn rồi chờ chết.

Chương 9

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Ta chìm trong giấc ngủ suốt một tháng.

Sau đó mới biết, lão già Thường Sơn đã dốc hết ngàn năm tu vi để cứu ta. Lão nằm trên chiếc sập bên cạnh ta, tiếng thở dốc như kéo cái bễ rách của thợ rèn, ta hỏi lão: "Tại sao lại cứu ta?"

Lão già Thường Sơn cười một tiếng, bảo: "Món nợ một lời nói kia, ta cũng không còn nợ ngươi nữa."

"Ngươi mới chính là kẻ điên." Ta cười ra nước mắt, "Hà tất gì chứ."

Chưởng môn không cười, lão không đứng thẫn thờ bên cửa sổ thì lại nhìn y sư tu bổ cơ thể cho ta. Ta từng tự giễu: "Khâu khâu vá vá lại thêm được ba năm."

Lão hung hăng vỗ một cái vào trán ta, quát: "Nói bậy bạ cái gì, rút lại ngay cho ta."

Lần đầu tiên ta ngước nhìn lão, như cảm thán mà nói: "Ngươi lớn rồi."

Chưởng môn quay mặt đi, nhưng đôi mắt đỏ hoe kia không giấu nổi. Lão thở dài: "Tiếc là ngươi vẫn chưa lớn."

Cho nên không biết trời cao đất dày, không biết năm tháng dài đằng đẵng giày vò đời người, không biết yêu hận chẳng qua chỉ là giấc mộng thoáng qua, không biết đời người luôn ôm hận như nước chảy về đông. Ta nhắm mắt vờ ngủ, lại chẳng buồn để ý đến ai nữa.

Lúc có thể ngồi trên xe lăn gỗ ra cửa, màn đêm đã trôi qua ba kỳ trăng tròn. Người tìm đến trước tiên là Đại sư huynh.

Huynh ấy thấy ta đang sưởi nắng, ánh mắt phức tạp nhìn ta, câu đầu tiên là: "Phong tường ngàn năm ngoài Phong Vân Điện đã dừng rồi."

Câu thứ hai là: "Sư tôn canh giữ viện của ngươi, mưa không rơi xuống được."

Ta bình thản: "Đó chắc là trận mưa đầu tiên trong ngàn năm qua nhỉ."

"Bảo hắn không cần canh giữ đâu, sau này ta không định quay về nữa."

Đại sư huynh nói lời xin lỗi, thở dài rồi rời đi. Tứ, Ngũ sư huynh không có quan hệ sâu sắc với ta, Tam sư huynh gửi một ít đan dược nhưng không ra mặt, Nhị sư tỷ là người cuối cùng tìm đến. Tỷ ấy vừa thấy ta, nước mắt đã đột nhiên rơi lã chã.

"Tinh Lưu, tại sao nhất định phải khiến bản thân đau khổ như vậy."

Ta không trả lời câu hỏi đó, trái lại hỏi: "Tại sao tỷ luôn thích để ta nhìn thấy Tiêu Vân Khởi chỉ dạy các tỷ tu luyện?"

Tỷ ấy đáp: "Vì sư tôn lúc đầu không thích ngươi, nhưng ngươi muốn tu luyện, ta cảm nhận được. Ta chỉ muốn... chỉ muốn ngươi cũng có thể nhận được sự chỉ điểm, để sống tốt hơn một chút."

Đúng là những lời cao cao tại thượng.

Ta bình thản nói: "Ta có thể hiểu, các người không có ác ý."

"Nhưng ta không bao giờ tha thứ cho các người."

"Các người từ đầu đến cuối đều đứng ở trên cao, nhìn xuống nỗi đau của ta, thỉnh thoảng bố thí một chút cũng chỉ như muối bỏ bể."

"Tại sao cứ trơ mắt nhìn Tiêu Vân Khởi ngó lơ ta?"

"Tại sao ban đầu lại ném ta vào trong phong tường?"

"Tại sao rõ ràng có thể ngăn cản, nhưng vẫn mặc kệ hắn cưỡng chiếm lấy ta?"

Nói đến cuối cùng, khóe miệng ta lại mang theo nụ cười.

"Bởi vì các người đều hiểu rõ, ta là tình kiếp của hắn, hắn muốn phi thăng thì bắt buộc phải độ xong đoạn duyên phận này. Mọi người đều tưởng có thể giấu được ta, cho nên đều chẳng thèm giấu."

Gió thổi tới, tà áo ta bay phấp phới, ngông cuồng và phóng túng. Dù lúc này ta đang ngồi trên xe không thể cử động, ta cũng không hề chịu khom lưng trước tỷ ấy.

Phù Tinh Lưu chính là hạng người như vậy, dù có ở trong vũng bùn cũng phải chú trọng thể diện. Nhị sư tỷ cũng thẫn thờ rời đi.

Tiêu Vân Khởi mang theo thương tích mà tới. Cằm hắn dính đầy máu, đi đứng lảo đảo, nửa đêm bò phục bên giường ta.

Nghe chừng bị thương không nhẹ, ta đã không còn tâm trí đâu mà tìm hiểu.

"Tinh Lưu." Hắn muốn nắm lấy tay ta, bị ta né tránh, chỉ có thể cẩn thận nắm lấy góc chăn. "Sư tôn sai rồi."

"Lúc đầu ta gặp ngươi, chỉ thấy ngươi là một đứa trẻ xinh đẹp kiên cường."

"Sau đó biết ngươi là tình kiếp của ta, căn cốt lại không tốt, chỉ thấy phiền phức. Ta ngó lơ ngươi, không dám thừa nhận ngươi, còn ném ngươi lên núi tự sinh tự diệt."

"Ta luôn nghĩ, ngươi sẽ rời đi thôi, còn có Chưởng môn lệnh cơ mà."

Tiêu Vân Khởi rơi lệ, những giọt lệ nóng hổi lăn dài trên má, nhòa đi trên vạt áo màu gỉ sắt.

"Nhưng ta không lường trước được, lúc tương phùng gặp lại ngươi, ta đã không kiềm chế được mà động lòng. Còn mặc kệ bản thân làm tổn thương ngươi."

"Sư tôn sai rồi."

"Sư tôn luôn nghĩ là vì tốt cho ngươi, ép ngươi tu luyện, ép ngươi luyện hóa kiếm khí, ta chưa từng suy xét xem ngươi muốn làm gì."

Ta trước sau vẫn nhắm mắt không nói lời nào.

"Sau này ta mới biết, ngươi đã sống quá khổ cực rồi, ta xót xa cho ngươi. Phải đến khi ngươi nhảy xuống vực ta mới bàng hoàng nhận ra... ta yêu ngươi, Tinh Lưu."

"Sư tôn sai rồi..."

Chưởng môn đại chiến một trận với hắn mới sơ ý để hắn lẻn vào được, lúc chạy tới đột nhiên nghe thấy những lời bộc bạch này, nhất thời không biết giận nhiều hơn hay oán nhiều hơn. Lão túm lấy vai Tiêu Vân Khởi, cứng rắn lôi người ra ngoài.

"Quá muộn rồi ngươi có hiểu không! Tiêu Vân Khởi!"

"Lúc trước ngươi đã làm cái gì, ngươi thật sự có lòng này thì không nên quấy rầy giấc ngủ của hắn!"

Bấc đèn lách tách hai tiếng, ánh nến tối tăm, đêm dài sao lặn.

Ta đưa tay che đi ánh trăng trước mắt, bỗng dưng nhớ lão đầu vô cùng. Lão đầu ký thác ta cho Tiêu Vân Khởi là để ta giúp hắn độ tình kiếp, hay là tin tưởng Tiêu Vân Khởi có thể dạy bảo ta nên người?

Tiếc là tính đến hiện tại, ta coi như đã ghi hận lão già c.h.ế.t tiệt kia rồi. Tốt nhất là lão chưa chuyển thế, nếu không ta nhất định sẽ dạy cho lão một bài học ra trò.

"Ông nội..." Thôi vậy, lão đầu là một lão đầu tốt, không hành hạ lão nữa.

 

back top