Ngày cửa thành mở toang, Trường Ân không hề thương tổn đến bá tánh nửa phân. Phụ vương sớm đã bỏ trốn, chỉ để lại mẫu thân một mình, cầm đoản kiếm co rúm trong tẩm điện. Thương Minh không làm khó bà.
Còn ta bị Trường Ân nhốt ở Đông Cung. Cung điện từng ấm áp như xuân giờ lạnh lẽo tựa hầm băng. Lúc trời sắp sáng, hắn đến thăm ta, trên tay bưng một vò rượu.
"A huynh." Giọng hắn có chút giễu cợt, nhưng ẩn chứa nhiều hơn là thứ gì đó thâm trầm mà ta không thấu.
Hắn tự tay rót đầy một chén rượu cho ta. Chất lỏng màu hổ phách sóng sánh trong chén, phản chiếu ánh nến bập bùng. Trong mắt hắn là hận ý ta chưa từng thấy bao giờ, mãnh liệt đến mức muốn nuốt chửng người khác. Nhổ cỏ tận gốc vốn là việc một kẻ thắng cuộc nên làm.
Ngón tay thon dài của Trường Ân nâng cằm ta lên: "A huynh nếu thật sự thích Trường Ân, vậy thì uống nó đi."
Ta cười, nhìn vào mắt hắn: "Nếu ta không thích thì sao?"
Trong mắt hắn lóe lên hàn quang: "Cũng đúng, ngươi chỉ coi ta là món đồ chơi, có được rồi liền chẳng thèm đoái hoài, vứt bỏ như đôi giày rách. Sau khi ta đi, đêm đại hôn của ngươi thế nào? Mấy vị Thái tử phi kia rốt cuộc đẹp đến mức nào? Lại có thể khiến ngươi nhẫn tâm đẩy ta đi xa đến thế. Đã không thích ta, vậy chén rượu này, ngươi càng nên uống!"
Mặt hắn ghé sát, giọng hạ cực thấp: "Nước mất nhà tan, luân lạc thành tù nhân, chẳng thà c.h.ế.t đi cho thanh thản, ta nói có đúng không? A huynh..."
Ta không chút do dự, đón lấy chén rượu uống cạn. Chất rượu cay nồng trượt qua cổ họng như một con rắn nóng rực. Ta cũng từng ban rượu độc cho kẻ khác, đại khái sẽ thất khiếu chảy máu, đau đớn khắp người, nếu độc tính mạnh có thể mất mạng ngay tức khắc.
"Chết trong tay ngươi, cũng coi như thể diện."
Ta nhắm mắt, chờ đợi cái chết. Hồi lâu sau, nỗi đau tưởng tượng không hề ập tới. Một luồng ấm áp ôn hòa từ dạ dày dần xua tan cái lạnh lẽo của mùa đông. Ta chậm rãi mở mắt, có chút ngỡ ngàng. Trường Ân đang nhìn ta trân trân. Năm năm rồi, trước mặt ta hắn vẫn còn tính khí thiếu niên. Hắn chỉ đang trêu chọc ta.
Mãi lâu sau, hắn cười lạnh, giọng khàn đục: "Những gì tiếp theo ta ban cho ngươi, A huynh hãy hảo hảo mà nhận lấy."