Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj
Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!
Việc Khương Xu về nước tôi không đặc biệt quan tâm, trong tay có quá nhiều việc phải lo toan.
Biết được chuyện này là do buổi họp lớp cấp ba, lớp trưởng nhắn tin hỏi tôi:
"Cậu có đến không?"
Tôi chưa kịp trả lời thì nửa phút sau tin nhắn lại hiện lên:
"Khương Xu cũng có mặt."
Vậy thì đi thôi.
Chuyện họp lớp này, nói thẳng ra là để so bì xem ai sống tốt hơn. Khương Xu không ngoại lệ, luôn là người xuất sắc nhất. Ra nước ngoài vài năm, về nước liền kế thừa gia sản trăm tỷ, thứ mà người khác nỗ lực mấy đời cũng không đuổi kịp.
Có một mối quan hệ tuyệt vời như vậy, không ai muốn bỏ lỡ, ai nấy đều bận rộn mời rượu Khương Xu. Tôi không chen vào lời nào được, một mình ra ngoài hút điếu thuốc.
Thuốc lá là loại rẻ tiền nhất, vị nồng nặc, mùi hăng cay bám trên người rất lâu không tan. Tôi đứng ngoài một mình hồi lâu, khi quay lại thì nghe thấy bên trong có người nhắc đến tên mình.
Có lẽ do tôi đi quá lâu, họ tưởng tôi đã về rồi nên bắt đầu nói năng không kiêng dè.
"Đúng là thế sự khó lường, Bàng Tín Minh năm đó chẳng phải là học bá luôn đứng đầu bảng thành tích sao? Đừng nói là thầy cô bạn bè, ngay cả hiệu trưởng cũng hận không thể xoay quanh cậu ta, kết quả thì sao?"
"Các cậu có để ý quần áo của cậu ta không, toàn đồ vỉa hè, giặt đến sờn cả vải ra rồi, chắc chắn là sống chẳng ra gì."
"Theo tớ thấy thì cậu ta đáng đời, xu hướng tính dục không bình thường, thích đàn ông như kẻ biến thái thì thôi đi, còn không biết sống c.h.ế.t muốn kéo người khác xuống nước theo, đúng là có bệnh."
"Đúng đúng, tớ nghe nói Khương Xu ra nước ngoài rồi mà cậu ta vẫn thường xuyên bám theo, bị loại người này quấn lấy đúng là xui xẻo tám đời."
Tiếng nói bên trong nối tiếp nhau, tôi đứng ngoài cửa, định lấy thêm một điếu thuốc nhưng lắc lắc bao thuốc trống không, cuối cùng đành từ bỏ.
Ngày trước đi học, tôi đúng là có thích Khương Xu, nhưng tôi luôn nghĩ đó là yêu thầm.
Không ngờ lại lộ liễu đến vậy.
Hồi đi học thành tích của tôi rất tốt, luôn đứng nhất khối, học bổng nhận đến mỏi tay, thầy cô và ban giám hiệu đều coi trọng tôi.
Vì thế lúc đó tâm kiêu khí ngạo, người khác yêu thầm thì tự ti, nhìn nhau một cái cũng theo bản năng tránh né, nhưng tôi thì không. Tôi không tự ti, tôi thấy dù gia cảnh cậu ấy tốt nhưng bản thân tôi cũng rất xuất sắc.
Rất nhiều lần, tôi chủ động sấn đến bên Khương Xu, hỏi cậu ấy có uống nước không, tôi vừa hay định đi căng tin.
Hỏi cậu ấy có phải chưa ăn sáng không, tôi có bánh đường mang từ nhà đi, vẫn còn nóng.
Hỏi cậu ấy có phải không hiểu bài toán trên lớp không, tôi đã viết chi tiết cách giải cho cậu ấy rồi, nhưng phải đổi bằng một cây kem.
Có đôi khi cũng chẳng hỏi gì, lớp học mùa hè không có điều hòa, quạt trần kêu kẽo cà kẽo kẹt. Giờ nghỉ trưa, trong lớp yên tĩnh vô cùng, tôi cúi đầu giải một bài vật lý khó, tay kia thì quạt cho người bên cạnh.
Giải xong bài, tôi nghiêng mặt qua, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Khương Xu.
"Muốn để cậu ngủ thoải mái hơn một chút."
Tôi không hề có vẻ lúng túng khi bị phát hiện, thản nhiên mở lời, rồi đưa chiếc quạt gấp bằng giấy thi tập đến trước mặt cậu ấy:
"Tôi giải xong bài rồi, giờ đến lượt cậu quạt cho tôi."
Lúc đó tôi tâm cao khí ngạo, tự thấy mình thông minh tuyệt đỉnh, cái gì cũng có thể che giấu được. Tôi ngỡ rằng chút tình cảm ấy đã được che đậy kín kẽ sau cái mác tình bạn đồng môn.
Nhưng chẳng ngờ, nó vẫn rõ ràng đến thế.
Rõ ràng đến mức tất cả mọi người đều biết rõ, và cũng khinh ghét đến tận cùng.
Khương Xu đứng trước mặt tôi từ lúc nào không hay, tôi nhìn người trước mặt, nhét bao thuốc rỗng vào túi, ngẩng đầu nở một nụ cười coi như hòa nhã.
"Chào mừng về nước."
"Còn nữa, bao nhiêu năm qua đã làm phiền cậu như vậy, thật sự xin lỗi."
Khương Xu nói gì? Khương Xu nói:
"Tân hôn vui vẻ."
Đây là ngày thứ chín sau khi vị hôn thê của tôi qua đời, câu chúc tân hôn vui vẻ này đến thật sự hơi muộn.
Về người vợ quá cố đáng thương của mình, tôi không giải thích gì, chỉ nắm chặt bao thuốc rỗng rồi gật đầu:
"Cảm ơn!"
Khương Xu im lặng một lát, đưa tay đưa qua một phong bao đỏ, lời nói ngắn gọn súc tích:
"Tiền mừng."
Tiền mừng có cả tiền lẻ, vừa vặn đủ số tiền vé máy bay tôi đi lại A quốc trong hai năm qua.
Khương Xu ghé sát tôi, nói bằng tông giọng chỉ đủ cho hai người nghe:
"Dù sao cậu cũng vì muốn ngủ với tôi mà vất vả chạy đi chạy lại nhiều chuyến như thế, tôi cũng nên trả lễ cho cậu chứ."
Tôi nhìn chằm chằm cậu ấy:
"Không cần, tôi tự nguyện, cậu không nợ tôi, không cần trả lễ."
Tôi đúng là tự nguyện, không chỉ tiền vé máy bay hai năm qua, mà cả bảy năm thích cậu ấy, tất cả những gì tôi bỏ ra cho cậu ấy, tôi đều tự nguyện.
Bàng Hân Vi nói đầu óc tôi có vấn đề, vì một tên khốn mà vượt núi băng đèo, tốn tiền tốn sức, tốn cả thời gian lẫn tình cảm.
Bàng Hân Vi nói cô ấy cũng có bệnh, vì một kẻ đồng tính mà vứt bỏ cả tôn nghiêm để khổ sở ép buộc.
Cô ấy nói:
"Bàng Tín Minh, sau khi em đi rồi nếu anh còn hèn hạ như vậy, em có c.h.ế.t cũng không nhắm mắt nổi."
Tôi gật đầu: "Sẽ nhắm mắt được thôi, anh cũng sẽ nhắm mắt được thôi."
