Hai năm Khương Xu ở nước ngoài, cứ cách một hai tháng tôi lại bay sang đó một lần.

Chương 3

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Tôi đến buổi họp lớp không phải để gặp cậu ấy, chẳng việc gì phải đặc biệt gặp lại cả.

Tôi là kẻ cố chấp, khi thích thì sẽ thích đến c.h.ế.t đi sống lại, khi không thích nữa thì sẽ buông bỏ dứt khoát, cái kiểu vương vấn dây dưa thực sự chẳng có ý nghĩa gì.

Hôm nay đến đây là vì đêm qua tôi nằm mơ thấy Bàng Hân Vi - cô em gái kiêm vị hôn thê của mình.

Cô ấy chỉ vào mũi tôi mắng, giọng đầy khí thế:

"Bàng Tín Minh, anh có bệnh à? Sống chẳng ra hồn người, để lại một đống hỗn độn rồi định phủi tay ra đi sao? Chưa thấy ai hèn nhát như anh."

"Em với cha ở bên này đều không dám nhắc đến anh, hễ nhắc đến là họ lại cười. Bàng Tín Minh, bà đây cả đời này chưa bao giờ mất mặt như thế. Em không cần biết, anh mau dậy rửa mặt chải đầu cạo râu cho em, không thì cẩn thận em cào nát mặt anh đấy."

Cô ấy nói sẽ cào tôi, thế là tôi tỉnh giấc. Mùi gas trong phòng làm tôi chóng mặt, tôi gắng gượng bò dậy mở cửa sổ, hồi lâu sau đầu óc mới tỉnh táo lại một chút.

Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn của lớp trưởng:

"Họp lớp cậu có đến không?"

Chắc không đi đâu, tôi nghĩ thầm.

Nửa phút sau, điện thoại lại rung lên:

"Khương Xu cũng có mặt."

Mùi gas trong phòng đã tan hết, tôi tựa vào cửa, trả lời cậu ta:

"Tôi hơi bận, không đi được, mọi người chơi vui vẻ nhé."

Lớp trưởng không bỏ cuộc, tin nhắn cứ nối tiếp nhau, nhắc lại tình bạn năm xưa, huênh hoang về việc mọi người nhớ nhung nhau thế nào.

"Bàng Tín Minh, tất cả mọi người đều đến, nếu chỉ mình cậu vắng mặt thì thật là đáng tiếc."

Cái mũ lớn như vậy úp xuống đầu, không đi không được.

Tôi biết, họ muốn tôi đến chẳng qua là để có một đối tượng so sánh, tìm kiếm chút an ủi tâm lý cho bản thân.

Kẻ năm xưa thành tích tốt đến mức hiệu trưởng cũng phải nể mặt vài phần, giờ đây lại sa sút thế này.

Họ đã thấy vẻ ngạo mạn không ai bì kịp của tôi, giờ đây tự nhiên cũng không muốn bỏ lỡ bộ dạng thảm hại của tôi.

Đi thì đi, đến cái c.h.ế.t còn chẳng sợ, bị cười vài câu thì có gì to tát.

...

Hiện tại, phong bao tiền mừng đang được Khương Xu cầm trong tay, lơ lửng giữa hai chúng tôi, dáng vẻ như nếu tôi không nhận thì cậu ấy nhất định không thôi.

Tôi thầm thở dài, đưa tay nhận lấy:

"Vậy thì cảm ơn."

Khương Xu muốn sòng phẳng với tôi, tôi không có lý do gì để người ta phải cảm thấy mắc nợ, để sau này nhớ lại vẫn vì chút tiền này mà bận tâm.

Sòng phẳng cũng tốt, cảm giác nợ nần ai đó chẳng dễ chịu gì, tôi đã nếm trải rồi, không muốn cậu ấy cũng phải nếm trải một lần.

Tôi nhét phong bao dày cộp vào túi. Buổi họp lớp kết thúc, có lẽ cậu ấy sẽ quay về A quốc, tôi sẽ không tìm cậu ấy nữa, đây sẽ là lần cuối chúng tôi gặp nhau.

Nghĩ đến đây, khi mở lời, tôi không kìm được mà trở nên lảm nhảm:

"Khương Xu, cũng không còn nhỏ nữa rồi, tìm người mình thích mà tử tế yêu đương, đừng có như trước đây..."

"Trước đây thì sao?" Lời tôi chưa dứt đã bị Khương Xu lạnh mặt ngắt ngang:

"Bàng Tín Minh, nếu không phải vì tôi chưa từng xác nhận quan hệ với ai trong số đó, thì hành vi trước đây của cậu chính là kẻ thứ ba."

 

back top