Hai năm Khương Xu ở nước ngoài, cứ cách một hai tháng tôi lại bay sang đó một lần.

Chương 4

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Khương Xu là người không thành thật, tâm trí cậu ấy không đặt nơi tôi, cũng chẳng đặt nơi bất kỳ ai. Ai cậu ấy cũng thích, ai cũng muốn trêu chọc một chút.

Cậu ấy biết tôi thích cậu ấy, thấy thú vị nên cũng đến trêu chọc tôi, dù tôi là đàn ông.

Tôi đã tin là thật, còn cậu ấy lại cảm thấy vô vị:

"Bàng Tín Minh, tôi chỉ thấy vui nên muốn thử cảm giác mới lạ thôi, cậu không nghĩ là nằm chung giường một đêm là có thể định tình ba kiếp, không rời không bỏ đấy chứ? Huống hồ cậu còn là đàn ông."

"Tôi ngay cả bạn gái chính thức còn chưa quen, cậu còn định bắt tôi công khai có bạn trai à?"

Cậu ấy không thừa nhận quan hệ của chúng tôi, vẫn cứ đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, nhưng tôi thì thừa nhận.

Lúc đó tôi hận không thể canh chừng cậu ấy hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ.

Cậu ấy nói muốn ra nước ngoài, nói rằng cuộc sống quy củ đã chán ngấy rồi.

Tôi nhìn số dư tài khoản tiết kiệm mãi mới đủ năm chữ số, cắn răng nói:

"Tôi đi cùng cậu."

Lúc đó Khương Xu vừa tắm xong, tóc còn ướt sũng nhỏ nước ròng ròng.

Cậu ấy không thích sấy tóc, thấy mệt, cũng không thích tôi sấy cho, thấy phiền.

Cậu ấy khá ghét tôi ở bên cạnh, chẳng qua là đùa với tôi một câu, kết quả tôi lại không biết điều mà tin là thật.

Bao nhiêu năm qua, người bên cạnh Khương Xu đến rồi đi, chỉ có tôi là đàn ông, cũng chỉ có tôi là kẻ cứng đầu nhất, đuổi mãi không đi.

"Bàng Tín Minh, sao cậu vẫn không hiểu nhỉ? Tôi đi chơi, không phải đi làm, cũng chẳng phải đi để sống qua ngày. Hôm nay tôi có thể ở Malta, ngày mai đã bay đến Burundi rồi."

"Cậu đi cùng tôi?" Cậu ấy gẩy nhẹ tàn thuốc trên đầu ngón tay:

"Lấy cái gì mà đi cùng? Lấy số dư năm chữ số trong thẻ ngân hàng của cậu? Hay là lấy đồng lương thực tập bốn chữ số kia?"

Tôi cầm khăn lau đi những giọt nước trên ngọn tóc cậu ấy:

"Công ty tôi có chi nhánh ở A quốc, tôi có thể xin điều chuyển công tác. Cậu đừng lừa tôi, mẹ cậu đang ở A quốc, bạn bè cậu cũng vậy, cậu sẽ ở đó lâu dài."

"Cho dù hôm nay cậu ở Malta, ngày mai bay đến Burundi, tôi cũng có thể tìm cậu vào cuối tuần."

Tôi hít một hơi thật sâu:

"Tóm lại, Khương Xu, tôi sẽ vẫn như trước đây, phá hỏng mọi mối quan hệ bất chính giữa cậu và tất cả những người khác."

Lúc đó tôi thật sự rất cứng đầu.

Tôi nghĩ, Khương Xu không thành thật, vậy tôi sẽ cứ theo cậu ấy, cho đến khi cậu ấy thành thật mới thôi.

Năm đó tôi hai mươi ba tuổi, vừa mới tốt nghiệp, vẫn còn là một kẻ sốc nổi. Tôi thấy thế gian này chẳng có việc gì khó, biện pháp luôn nhiều hơn khó khăn.

Khương Xu dù có khó trị đến đâu, tôi cũng sẽ trị được.

Khương Xu ngả đầu ra lưng ghế sofa, cười một cách tà mị:

"Nhưng cục cưng à, hai ta cũng là quan hệ bất chính đấy."

Không chỉ hai chúng tôi, Khương Xu với ai cũng là quan hệ bất chính.

Cậu ấy nói không thích yêu đương, nói danh phận "người yêu" quá phiền phức, giống như buộc một sợi dây vào người nhau rồi dắt đi như dắt chó vậy.

Thứ cậu ấy thích là những mối quan hệ tự do và ngắn ngủi, mà tôi thì lại là kẻ cố chấp.

Hai chúng tôi ngay từ đầu đã không hợp nhau, bao nhiêu năm qua đều là do một mình tôi đơn phương trói buộc.

Bàng Hân Vi nói đúng, đầu óc tôi có vấn đề thật.

Tôi không chỉ có vấn đề, mà còn là "đồ đồng tính c.h.ế.t tiệt", là kẻ đơn phương đa tình, và giờ đây còn là kẻ thứ ba.

Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn, Khương Xu trước mặt mặt lạnh như tiền:

"Bàng Tín Minh, cậu kết hôn rồi, bây giờ ngay cả tư cách làm kẻ thứ ba cậu cũng không đủ. Tôi dù có mỗi ngày thay một người cũng không đến lượt cậu lên tiếng chỉ trỏ."

Tôi cụp mắt, muốn biện bạch cho mình vài câu, sắp xếp ngôn từ hồi lâu rồi cuối cùng cũng từ bỏ. Tôi nghiêng người ném bao thuốc đã bị bóp nát bét vào thùng rác:

"Cậu nói đúng, Khương Xu. A quốc chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, đừng có lười biếng không chịu mặc thêm áo. Đau dạ dày thì đừng ăn cay, rượu cũng uống ít thôi. Ốm thì đi khám bác sĩ, đừng có chịu đựng. Còn nữa..."

"Lần trước đến nhà cậu, viên gạch ở bậc thềm thứ ba trước cửa hơi lỏng, nhớ bảo người sửa lại, không thì ngã một cái đau lắm đấy."

Hơi thở của Khương Xu bên cạnh trở nên nặng nề, tôi biết đó là dấu hiệu cậu ấy sắp mắng người. Hôm nay tôi đã nghe quá nhiều lời khó nghe rồi, không muốn nghe thêm nữa, vậy nên chỉ vẫy vẫy tay rồi quay người rời đi.

 

back top