Hai năm Khương Xu ở nước ngoài, cứ cách một hai tháng tôi lại bay sang đó một lần.

Chương 6

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Năm đầu tiên sau khi cha mất, ngày tháng trôi qua cũng coi như thuận lợi. Tôi liều mạng làm việc kiếm tiền, hễ rảnh là lại không ngừng chạy sang A quốc.

Khương Xu không muốn gặp tôi, cậu ấy nói chẳng có gì để nói với loại người đầu óc cứng nhắc như tôi.

Cậu ấy không gặp, tôi liền ngồi trên bậc thềm biệt thự của cậu ấy, ngồi suốt một buổi chiều, rồi lại bắt chuyến máy bay giá rẻ nhất lúc rạng sáng để về nước.

Lúc đó tôi cũng chẳng biết nghị lực từ đâu ra, cứ thế chạy đi chạy lại qua đại dương, mệt lử mà vẫn thấy vui vẻ.

Bàng Hân Vi tức giận không ngừng mắng tôi là đồ ngu, mắng tôi là kẻ lụy tình, nói rằng ngay cả thây ma thấy tôi cũng phải bịt mũi mà chạy.

Nhưng tôi thực sự cảm thấy rất mãn nguyện.

Khương Xu không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn của tôi. Những lúc không gặp được, lòng tôi như có lửa đốt, vô cùng nhớ nhung.

Vì vậy cho dù cách nhau một đại dương, cho dù trên đường đi về tiêu tốn hết thời gian nghỉ ngơi của mình, cho dù cậu ấy không gặp tôi, nhưng chỉ cần nhìn qua cửa sổ một cái, tôi cũng cảm thấy như người đang đói lả mà được ăn một miếng bánh bao nhân thịt vậy.

Cũng có khi Khương Xu tâm trạng tốt, sẽ cho tôi vào ngồi một lát.

Mùa hè ở A quốc kéo dài và oi ả, cậu ấy mặc chiếc sơ mi mỏng rộng rãi, cúc áo cài một cách tùy ý lười nhác:

"Bàng Tín Minh, cậu cứ đến làm hòn đá vọng phu trên bậc thềm nhà tôi mãi, đám 'bạn' của tôi chẳng ai dám đến nữa rồi."

Đối với Khương Xu, tôi luôn không thể cưỡng lại bất kỳ sự cám dỗ nào.

Giống như năm đó khi vừa kết thúc kỳ thi đại học, cậu ấy một tay chống lên tay vịn cầu thang, từ trên cao chặn tôi lại, cúi đầu ghé sát, hỏi bằng tông giọng chỉ có hai người chúng tôi nghe thấy:

"Bàng Tín Minh, cậu thích tôi à?"

"Tôi chẳng tin đâu, hôn một cái dám không?"

Người qua kẻ lại xung quanh, tôi đứng sững tại chỗ, rất lâu không có động tác gì.

Khương Xu cười lạnh một tiếng, không đợi tôi trả lời đã định quay người đi.

Tôi không biết lúc đó mình đang nghĩ gì, hoặc có lẽ chẳng nghĩ gì cả, chỉ thuận theo bản năng mà đưa tay nắm lấy cánh tay cậu ấy.

Trong lớp học, học sinh đang reo hò vì năm lớp 12 địa ngục đã kết thúc. Ngoài cửa sổ là những trang sách, tờ đề thi không ngừng tung bay từ trên cao xuống. Trong loa phát thanh, đàn em khóa dưới dùng giọng nói ngọt ngào chúc mừng chúng tôi:

"Tốt nghiệp vui vẻ, tiền đồ xán lạn."

Nếu cuộc sống có những thước phim quay chậm như điện ảnh, thì tôi và Khương Xu trên cầu thang lúc đó chắc chắn xứng đáng có một cảnh đặc tả kèm nhạc nền.

Đó là nụ hôn đầu tiên của chúng tôi.

Chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi thì bị mẹ Khương Xu vừa vặn đi tới tách ra, rồi bà ta giáng cho tôi một cái tát nảy lửa.

Rất lâu sau tôi mới biết, Khương Xu lúc đó coi tôi như ngòi nổ để tuyên chiến với mẹ cậu ấy. Cậu ấy châm ngòi tôi, rồi nổ tung cuộc sống của chính mình.

Tôi biết rõ tất cả, nhưng vẫn cứ không chịu nhớ đời. Khương Xu mười tám tuổi mặc đồng phục tôi không thể từ chối, Khương Xu hai mươi ba tuổi mặc sơ mi rộng rãi tôi cũng vẫn không thể từ chối.

Chỉ là nụ hôn này không còn là chuồn chuồn đạp nước nữa.

Giữa môi răng chạm nhau, vị m.á.u tanh nhàn nhạt lặng lẽ lan tỏa, mang theo sự trầm luân cam tâm tình nguyện suốt bao năm và cả sự tàn nhẫn không cam lòng.

"Khương Xu, cậu nghĩ kỹ chưa!"

"Cục cưng à, sao cậu vẫn nhát gan thế!"

"Ngàn dặm xa xôi hết lần này đến lần khác chạy tới đây, chẳng phải là vì cái này sao? Tôi cũng không phải không thể liều mình bồi quân tử."

Khương Xu nói lời khó nghe, tôi không giải thích. Giải thích cái gì? Nói tôi chỉ muốn đến nhìn cậu ấy một cái? Vậy thì tôi đang trần trụi lúc này là cái gì?

Có những lời nói ra thật giả tạo và ủy mị. Khương Xu không tin tôi thích cậu ấy, cậu ấy ham chơi, vậy tôi sẽ dốc hết tất cả để chơi cùng cậu ấy.

Kể từ lần đó, hai chúng tôi duy trì mối quan hệ mập mờ không rõ ràng như vậy suốt một thời gian dài. Số lần tôi đến A quốc ngày càng nhiều, những người gọi là bạn bè bên cạnh Khương Xu ngày càng ít đi, cho đến cuối cùng biến mất hẳn, chỉ còn lại mình tôi.

Tôi cứ ngỡ mọi chuyện đang tốt lên, tôi ngỡ rằng sẽ có một ngày chúng tôi có thể chính thức yêu đương một trận tử tế. Nhưng đến năm thứ hai, Bàng Hân Vi ngã bệnh.

 

back top