Hai năm Khương Xu ở nước ngoài, cứ cách một hai tháng tôi lại bay sang đó một lần.

Chương 7

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Điều trị cần có tiền, một tờ vé máy bay có thể đổi lấy thuốc dùng trong hai ngày của Bàng Hân Vi. Tôi chạy đôn chạy đáo giữa công ty và bệnh viện, không còn thời gian và sức lực để đến A quốc nữa.

Phía Khương Xu, cuộc chiến giữa cậu ấy và mẹ cũng ngày càng gay gắt. Tôi không biết tại sao hai mẹ con họ lại như vậy. Điện thoại gọi qua, người nghe máy là mẹ Khương Xu.

"Cậu Bàng, làm ra chuyện đồi bại này, cậu không biết xấu hổ sao?"

Khương Xu không bao giờ nghe điện thoại của tôi nữa. Bệnh tình của Bàng Hân Vi trầm trọng hơn, bị hóa trị và thuốc men hành hạ đến mức biến dạng hoàn toàn.

Làm việc kiếm tiền, chăm sóc bệnh nhân, mỗi ngày tôi chỉ tựa vào ghế ở hành lang bệnh viện ngủ bốn năm tiếng, thực sự không còn tâm trí đâu mà sang A quốc.

Một lần hóa trị nữa kết thúc, bác sĩ nói với tôi tình hình của Bàng Hân Vi không mấy lạc quan. Dù tôi có ý giấu cô ấy, nhưng tình trạng cơ thể mình thế nào, cô ấy đều rõ cả.

Một buổi chiều nọ, Bàng Hân Vi nằm trên giường bệnh, nghiêng đầu nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, thấy tôi vào liền cố gắng nặn ra một nụ cười:

"Anh, chúng ta kết hôn có được không?"

Tôi xách hộp cơm, đứng sững tại chỗ rất lâu, lâu hơn nhiều so với năm xưa đứng trên cầu thang đối diện với sự chất vấn và chế nhạo của Khương Xu.

Thấy tôi không trả lời, Bàng Hân Vi không ép mình cười nữa:

"Bàng Tín Minh, năm đó chính em là người đã nhặt anh từ ven đường khi anh sắp c.h.ế.t đông c.h.ế.t đói về, để cha cho anh một miếng cơm ăn."

"Hồi nhỏ anh bị đám trẻ trong thôn bắt nạt, mắng anh là đồ con hoang không ai nhận, chính em là người đã xông lên đánh nhau với chúng, bảo chúng rằng anh là anh trai của Bàng Hân Vi này, không ai được phép bắt nạt."

"Kinh tế gia đình không tốt, cha một mình không nuôi nổi hai đứa sinh viên đại học, chính em là người đã nhường cơ hội đi học cho anh, vì em thấy anh có triển vọng hơn em, có tiền đồ rộng mở hơn em."

"Bao nhiêu năm qua, em và cha đều đối xử với anh không tệ."

Tôi biết, họ đều đối xử với tôi không tệ.

Ánh hoàng hôn đã tắt hẳn, phòng bệnh chìm trong tĩnh lặng. Bàng Hân Vi quay đầu lại lần nữa, đối diện với ánh mắt tôi:

"Anh, cha vì anh mà chết, anh nợ em, nợ nhà họ Bàng. Em sắp c.h.ế.t rồi, em không mong muốn gì cả, em chỉ muốn anh cưới em."

Trong phòng bệnh đông người suốt hồi lâu không có tiếng động. Có lẽ vì tính tò mò bẩm sinh đối với những chuyện thị phi, tất cả mọi người đều nín thở, chờ đợi câu trả lời từ nhân vật chính là tôi.

Hồi lâu sau, tôi di chuyển bước chân, ngồi xuống như mọi khi, mở hộp cơm đưa đến trước mặt cô ấy:

"Ừ, vậy em phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, tích cực điều trị. Đợi đến mùa xuân năm sau thời tiết ấm áp rồi, anh đưa em đi biển, mặc váy thật đẹp, chụp ảnh cưới thật xinh."

"Chẳng phải em luôn lẩm bẩm muốn đi ngắm biển sao, anh đưa em đi."

Phòng bệnh vẫn im lặng như tờ, chỉ có tiếng khóc kìm nén của Bàng Hân Vi truyền ra.

Mùa xuân năm sau sao? Đối với mỗi bệnh nhân trong khu ung thư này, đó đều là một cái hẹn xa vời và xa xỉ.

 

back top