Hoắc Chu nói hắn dị ứng với Omega.

Chương 9

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Một đêm quấn quýt. Khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy cả người vô cùng sảng khoái.

Cảm giác căng nhức ở sau gáy đã hoàn toàn biến mất.

Bạch Thứ Ngôn vẫn còn đang ngủ say, nghiêng mặt tựa vào vai tôi như một chú chó lớn quấn người.

Tôi nghiêng người, đầu ngón tay khẽ lướt qua tuyến thể sau gáy cậu ấy.

Da ở đó mỏng hơn xung quanh rất nhiều, nhìn kỹ ở rìa vẫn còn dấu vết khâu vá mờ mờ.

Sau một đêm lăn lộn... dường như lại có thêm vài vết thương mới. Đây không giống tuyến thể bẩm sinh, mà giống như được cấy ghép vào sau này.

Đang định ghé sát nhìn kỹ hơn thì cổ tay tôi đột ngột bị giữ chặt.

Bạch Thứ Ngôn đã tỉnh từ lúc nào, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào tôi.

"Anh đang nhìn gì thế?"

Tim tôi nảy lên một cái, vội vàng dời mắt đi, giả vờ bình tĩnh:

"Không có gì."

Khựng lại một chút, tôi vẫn không nhịn được mà hỏi:

"Chẳng phải em là Beta sao? Sao lại có tuyến thể?"

Cậu ấy không đáp, chỉ trở mình ngồi dậy, mặc sơ mi vào che đi tuyến thể đó.

Ánh nắng ban mai rơi trên gương mặt góc cạnh của cậu ấy, khiến đường nét xương hàm trông càng thêm lạnh lùng, cứng cỏi.

"Đúng là em từng là một Beta."

Giọng cậu ấy rất khẽ, nhưng tôi có thể nghe ra sự tự ti trong đó.

"Như anh thấy đấy, đây là cấy ghép hậu thiên."

Nói đoạn, cậu ấy bỗng đưa tay nắm lấy tay tôi, ánh sáng trong mắt tối sầm lại.

"Anh, anh có ghét bỏ em cũng không sao, anh nói gì em cũng chấp nhận...

"Thậm chí, nếu anh muốn em biến mất khỏi tầm mắt của anh mãi mãi."

Khi nói những lời này, giọng cậu ấy run rẩy.

Hốc mắt chợt đỏ hoe, nước mắt chực trào.

Nhìn dáng vẻ này của cậu ấy, tim tôi đau thắt lại.

Một Beta cấy ghép tuyến thể, phải chịu bao nhiêu đau đớn chứ?

Phản ứng đào thải, những cơn đau triền miên...

Cậu ấy điên rồi sao? Lại tự hành hạ bản thân như vậy.

Tôi nhíu mày, nắm ngược lấy tay cậu ấy, giọng dịu lại:

"Sao có thể chứ? Tại sao anh phải ghét bỏ em?"

Tôi đưa tay lau đi giọt nước mắt vừa lăn xuống:

"Anh phải cảm ơn em mới đúng."

Cậu ấy ngẩn người, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cuống cuồng lau nước mắt rồi cười ngây ngốc với tôi.

Nhìn điệu bộ đó, tôi cũng không nhịn được mà bật cười theo.

Tôi hỏi ra điều nghi hoặc vẫn luôn luẩn quẩn trong lòng:

"Em cũng... trọng sinh rồi sao?"

Bạch Thứ Ngôn không chút do dự gật đầu "vâng" một tiếng.

Giây sau, cậu ấy ôm chặt lấy tôi vào lòng, giọng nghẹn lại nơi hõm cổ tôi:

"Xin lỗi anh, lần này em chỉ mới khiến Hoắc Chu đi tù vài tháng, lần sau em nhất định sẽ xử c.h.ế.t hắn."

Tôi mím môi, lòng dâng lên một nỗi xót xa.

"Em biết kiếp trước anh c.h.ế.t thế nào rồi à?"

Cậu ấy gật đầu trong lòng tôi, sự căm hận trong giọng nói như muốn trào ra ngoài:

"Kiếp trước em biết được hắn đối xử không tốt với anh, em đã dẫn người như phát điên lao đến cứu anh.

"Nhưng anh vẫn..."

Cơ thể cậu ấy khẽ run lên.

"Em giận đỏ cả mắt, không nhịn được mà đánh hắn, ai ngờ hắn không chịu nổi mấy nhát đã c.h.ế.t rồi.

"Kiếp này, em nhất định khiến hắn sống không bằng chết."

Tôi nghe mà cay sống mũi.

Hóa ra kiếp trước, cậu ấy đã sớm trả thù cho tôi rồi.

Tôi siết chặt vòng tay, ôm cậu ấy chặt hơn:

"Cảm ơn em."

Khựng lại một chút, tôi bổ sung:

"Dù sao kiếp trước hắn cũng đã trả giá rồi, kiếp này nếu hắn không tự tìm đường c.h.ế.t thì chúng ta đừng bận tâm đến hắn nữa."

Tôi thoát ra khỏi vòng ôm của Bạch Thứ Ngôn, chân thành nhìn cậu ấy:

"Anh không muốn em lại phải dính vào vòng lao lý một lần nữa."

Cơ thể Bạch Thứ Ngôn cứng đờ, sự căm hận trong mắt cũng tan biến, chỉ còn lại sự phục tùng dịu dàng:

"Vâng, em nghe lời anh."

 

back top