Hoắc Chu nói hắn dị ứng với Omega.

Chương 7

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Tôi cứ ngỡ cậu ấy sẽ đưa tôi về Bạch gia, nào ngờ lại là căn biệt thự mới mua của cậu ấy ở phía Tây thành phố.

Tôi theo cậu ấy xuống xe, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ:

Xong rồi, thế này là cừu vào miệng cọp rồi.

Cơn dư chấn của kỳ phát tình vừa rồi vẫn chưa tan hết, sao tôi lại mê muội đồng ý đi theo cậu ấy cơ chứ.

Phòng khách rộng lớn trống trải và ngăn nắp.

Tôi mới ngồi xuống sofa chưa đầy hai phút, dì giúp việc đã đi tới:

"Bùi thiếu gia, nước nóng đã chuẩn bị xong rồi, cậu hãy đi tắm một chút cho ấm người nhé."

Tôi sững người. Bạch Thứ Ngôn cũng nói phụ họa theo.

Đúng thật, tôi vừa dầm mưa, quần áo trên người vừa lạnh vừa ướt, dính sát vào da thịt cực kỳ khó chịu.

Thế là tôi trực tiếp theo dì giúp việc lên lầu vào phòng tắm.

Hơi nước trong phòng tắm bốc lên nghi ngút.

Viên b.o.m tắm tan ra trong bồn tỏa hương chi tử ngọt ngào.

Mùi hương này... giống hệt mùi tin tức tố của tôi.

Là trùng hợp? Hay cậu ấy có ý đồ khác?

Chẳng quản nổi nữa, tôi trút bỏ quần áo nằm vào bồn tắm, mơ màng nhắm mắt lại. Cho đến khi nhiệt độ nước lạnh dần, tôi mới bừng tỉnh nhìn quanh.

Lúc này mới phát hiện ra, không có ai mang quần áo sạch cho tôi cả.

Tôi đứng dậy, quấn khăn tắm rồi cất giọng gọi:

"Dì ơi, phiền dì lấy giúp con bộ quần áo được không?"

Người đến không phải dì giúp việc, mà là Bạch Thứ Ngôn.

"Ngại quá anh ơi, em quên mất, anh mở cửa chút được không?"

Tôi quấn chặt khăn tắm, cẩn thận hé ra một khe cửa, đưa tay nhận lấy quần áo. Quần áo đã được giặt sạch, lúc giũ ra xem, tôi sững sờ.

Đúng chuẩn kích cỡ của tôi. Sao cậu ấy lại biết size của tôi chứ?

Mải suy nghĩ, tôi không chú ý vết nước dưới sàn.

Chân trượt một cái, trọng tâm không vững, cả người tôi lảo đảo lao về phía trước.

Tôi thốt lên một tiếng kinh hãi, may mà bám kịp vào thành bồn tắm nên mới không bị ngã dập mặt.

Bạch Thứ Ngôn chắc là nghe thấy tiếng động nên hốt hoảng lao vào.

Tầm mắt cậu ấy rơi thẳng lên người tôi. Không khí trong phút chốc lặng thình. Mặt tôi nóng bừng lên như lửa đốt.

"Xin lỗi anh."

Cậu ấy phản ứng rất nhanh, khi tôi chưa kịp hét lên thì cậu ấy đã lùi ra ngoài và đóng cửa lại.

Tôi vội vã mặc quần áo, vành tai vẫn còn nóng ran.

Còn cậu ấy ở ngoài cửa thì cuống cuồng xin lỗi:

"Anh ơi, xin lỗi anh, em thực sự không cố ý đâu, em chỉ sợ anh bị ngã thôi."

Tôi không thèm tiếp lời.

Mặc xong quần áo, tôi mở cửa ra nhưng không dám nhìn vào mắt cậu ấy.

"Không sao, anh biết em có lòng tốt, anh không giận."

 

back top