Mưa lại nặng hạt hơn.
Điện thoại rung lên, là ba nhỏ gọi tới:
【Con trai, con vẫn đang ở nhà Bạch Thứ Ngôn à?】
Tôi "vâng" một tiếng, cứ ngỡ ông giục tôi về nhà.
Nào ngờ tôi chưa kịp mở lời thì ông đã cười phá lên:
【Mưa to quá, đường xá khó đi, con cứ ở lại đó mà ngủ đi, ba với cha con đi tận hưởng thế giới hai người đây!】
Tôi cạn lời luôn.
Đúng lúc vừa cúp máy, tôi lại chạm mắt với Bạch Thứ Ngôn đang ngồi xem tài liệu phía đối diện.
"Anh, tối nay muốn ăn gì, lẩu nhé?"
Tôi gật đầu.
Cậu ấy dặn dò dì giúp việc xong thì tiếp tục xem tài liệu.
Tôi ngồi trên sofa xem tivi.
Rõ ràng mặc không nhiều nhưng tôi cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt, khô miệng đắng lưỡi.
Tôi biết hiệu lực của thuốc ức chế đã đến giới hạn rồi. Tuyến thể đập thình thịch.
Tôi nghiến răng, chống tay vào thành sofa, khàn giọng gọi:
"Bạch Thứ Ngôn..."
Cậu ấy đặt tài liệu xuống, nhanh chân đi đến trước mặt tôi. Cậu ấy quỳ một chân xuống, đưa tay chạm vào bên cổ tôi.
"Lại phát tình rồi sao, anh?"
Tôi gật đầu: "Có thuốc ức chế không?"
Cậu ấy im lặng lắc đầu.
Chẳng đợi tôi nói thêm gì, cậu ấy đã cúi người bế ngang tôi lên. Không biết có phải ảo giác không, tôi dường như ngửi thấy mùi tin tức tố Alpha?
Cậu ấy bế tôi lên lầu, bước vào phòng ngủ của mình.
Ánh sáng lờ mờ. Bạch Thứ Ngôn nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, xoay người khóa cửa lại.
Tôi tựa vào đầu giường, nhìn cậu ấy từng bước tiến lại gần, chỉ biết cười khổ:
"Bạch Thứ Ngôn... Beta đối với anh... không có tác dụng đâu, anh cần thuốc ức chế."
Cậu ấy không nói gì, chỉ cởi bỏ áo ngoài.
Ánh sáng hắt lên cơ thể cường tráng của cậu ấy, như được phủ một lớp vàng kim.
Cậu ấy cúi xuống, hơi thở nóng hổi lướt qua vành tai tôi.
Một luồng tin tức tố Alpha ập đến từ gáy của cậu ấy.
Lúc này tôi mới nhìn rõ. Dưới vết sẹo dài kia là một tuyến thể.
"Anh có thể thử dùng em xem."
Cậu ấy dùng chóp mũi cọ nhẹ vào sau gáy tôi.
"Biết đâu, lại có tác dụng đấy."