Năm năm trước, tôi lên cơn đau tim dữ dội.

Chương 17

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Truyền dịch xong, tôi không muốn ở lại bệnh viện theo dõi. Tôi kéo Chu Hoài Ngộ về nhà giáo sư Sầm. Anh không khuyên can được tôi.

"Thầy mà biết tôi đưa cậu xuất viện, không biết ngày mai tôi phải thái sợi gì nữa."

Tôi cười híp mắt: "Thái khoai tây đi, em thích ăn món đó."

Gió thu nổi lên, tôi lạnh tới mức rùng mình một cái. Chu Hoài Ngộ cởi áo khoác khoác lên người tôi. Đèn đường mang sắc vàng ấm áp. Lá ngô đồng rụng đầy đất phát ra tiếng lạo xạo dưới chân.

Tôi dừng bước, kéo anh dừng lại cùng: "Anh cõng em đi, em không muốn tự đi nữa. Được không, bác sĩ Chu?"

Anh không chút do dự mà ngồi xổm xuống. Tôi nằm trên lưng anh. Áo khoác của anh rất rộng, che kín cả hai chúng tôi. Tôi nằm trên lưng anh ngân nga hát.

"Tịch Tụng Minh, tôi xem bệnh án của cậu rồi. Cậu nên hiểu rõ, tỉ lệ phẫu thuật thành công ở trong nước không cao bằng nước ngoài. Tôi và thầy đã thảo luận, tỉ lệ thành công chưa tới 50%."

"Ở nước ngoài họ nói với em bao nhiêu?" Tôi áp mặt vào lưng anh.

"Chưa tới 60%."

"Vậy cậu..."

Tôi ngắt lời anh: "Chỉ chênh lệch 10% thôi mà Chu Hoài Ngộ, em có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t ở trong nước."

Tôi ôm chặt cổ anh: "Chu Hoài Ngộ, mẹ em lúc sinh em suýt chút nữa đã chết. Ngoài em ra bà không thể có thêm đứa con nào nữa, nhưng trái tim em không biết khi nào sẽ gặp vấn đề. Sau khi biết em bị bệnh, mẹ đã từ bỏ công việc để ở bên cạnh chăm sóc, bầu bạn với em. Piano là do mẹ dạy. Em rất ít khi gặp bố, mẹ nói ông ấy bận.”

“Sau này mới biết, vì sức khỏe của em nên ông ấy đã từ bỏ em, có một gia đình khác. Sau đó bị mẹ em phát hiện, hai người cãi nhau suốt. Ngay tại tiệm hoa hồng kia, nơi bố em từng xây để theo đuổi mẹ, từng đóa hoa trong đó đều do bàn tay đánh đàn của bố em trồng xuống. Cuối cùng mẹ em bị trầm cảm rồi tự sát."

Bà để sự sống cuối cùng của mình nở rộ giữa bụi hoa hồng. Lời trăng trối bà để lại cho tôi chỉ có ba chữ: Xin lỗi con.

Nhưng bà không có lỗi với tôi. Chỉ là vào khoảnh khắc bà quyết định, bà chọn làm chính mình trước khi làm mẹ của tôi.

Đáng lẽ người phải nói xin lỗi là tôi mới đúng, nếu tôi là một đứa trẻ bình thường, có lẽ tôi đã không phá hủy hôn nhân và tình yêu của bà.

"Chu Hoài Ngộ, nếu em phải phẫu thuật, em hy vọng được ở gần mẹ một chút, bà sẽ phù hộ cho em. Nếu em phải chết, em cũng muốn ở gần mẹ một chút, em thật sự muốn lá rụng về cội."

Chu Hoài Ngộ xốc tôi lên: "Sẽ không c.h.ế.t đâu. Ngày mai làm thủ tục nhập viện, ổn định bệnh tình trước, tôi sẽ bàn với thầy để chọn ngày phẫu thuật."

"Vâng."

Giao phó mạng sống của mình cho một người, ngoài mẹ ra, chỉ có Chu Hoài Ngộ.

 

back top