Không phải chứ.
Tôi chạy cái gì chẳng lẽ anh không biết sao?
Tôi vừa biến thành người ngay trước mặt anh đấy!
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là, đối mặt với cảnh tượng vừa rồi, Chu Luật Dã vậy mà chẳng hề ngạc nhiên, cũng chẳng hề sợ hãi.
Phản ứng đầu tiên của anh lại là tóm lấy tôi.
Vậy nên anh căn bản không quan tâm đến chuyện này sao?
Tôi rụt rè lên tiếng: "Tôi biến thành người rồi, không phải mèo nữa."
Không biết có phải vừa nãy bị đè hơi đau không mà sắc mặt Chu Luật Dã không được tốt cho lắm, thái độ đối với tôi cũng có chút mất kiên nhẫn.
Hoàn toàn khác hẳn với lúc tôi là mèo.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi rất lâu.
Sau đó khẽ tặc lưỡi một tiếng, tay ấn lên đầu tôi, mạnh bạo vò một trận.
Cứ như đang vuốt mèo vậy.
Vò đến mức tóc tai tôi rối tung cả lên.
"Biến thành người thì sao? Biến thành người thì không phải là của tôi nữa chắc?"
Tôi lập tức tròn mắt kinh ngạc, anh ấy có ý gì đây?
Biến thành người rồi, anh ấy vẫn cần tôi sao?
Anh ấy không ghét bỏ tôi sao?
Vậy là tôi không cần phải rời đi nữa rồi?
Chưa đợi tôi kịp mở miệng, Chu Luật Dã đã phát hiện ra điểm không ổn trên người tôi.
"Lúc làm mèo thì lông dài thế kia, sao biến thành người rồi một mảnh vải cũng không có vậy?"
Anh vừa nói vừa đưa tay kéo chiếc chăn bên cạnh đắp lên người tôi.
Quấn chặt lấy tôi.
Nhưng vẫn giữ nguyên tư thế tôi đang nằm bò trên người anh để nói chuyện.
"cậu biến thành người..."