Nhưng thời gian biến thành người vẫn rất ít.
Dù sao vì ăn không đủ no nên tôi đã gầy đi rất nhiều.
Thỉnh thoảng đêm đến đói tới mức đau bụng, tôi lại nghĩ:
Liệu bây giờ bên cạnh Chu Luật Dã đã có một con mèo nhỏ khác chưa?
Chắc chắn là một con mèo nghe lời và không biết biến thành người.
Chắc chắn sẽ không giống như tôi, ngày nào cũng leo lên đầu lên cổ bọn họ mà tác oai tác quái.
Chu Thư Nghiên chắc là vui c.h.ế.t đi được. Tôi biến mất rồi, cô ta chắc chắn là người vui nhất.
Thẩm Trác chắc không vui bằng, vì không có tôi, công ty của hắn sẽ không có mèo để nghiên cứu.
Nên hắn ta chắc chắn là kẻ không vui nhất.
Còn Chu Luật Dã thì sao? Anh ta có vui không?
Tôi cứ suy nghĩ vẩn vơ như thế, lang thang bên ngoài suốt nửa tháng trời. Nhưng Chu Luật Dã vẫn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm tôi.
Thậm chí thông báo tìm mèo lạc dường như đã dán đầy khắp thành phố.
Tôi cứ đổi chỗ là lại nhìn thấy.
Chẳng lẽ tôi không thể tiếp tục ở lại thành phố này nữa sao?
Chưa kịp quyết định xem có nên đổi sang thành phố khác hay không thì tôi đã đổ bệnh trước.
Bệnh khá nặng.
Tôi cũng chẳng biết mình bị làm sao nữa. Có lẽ tôi sắp c.h.ế.t rồi.
Xem ra dù có trốn ra ngoài thì kết cục cũng chẳng thay đổi được bao nhiêu.
Biết thế này thì chi bằng tôi cứ ở lại nhà Chu Luật Dã cho rồi.
Dẫu sao làm nghiên cứu cũng chưa chắc đã c.h.ế.t thật.
Nhưng giờ tôi vẫn chưa muốn chết, tôi muốn được gặp Chu Luật Dã lần cuối trước khi chết.
Thế là tôi gượng dậy định ra ngoài tìm cái gì đó ăn.
Nào ngờ vừa mới bước ra khỏi con hẻm, tôi đã nhìn thấy một người mà bấy lâu nay không gặp nhưng lại vô cùng nhớ nhung.
Chu Luật Dã.
Theo bản năng, tôi nhấc chân định chạy.
Nhưng chưa chạy được hai bước, tôi đã nghe thấy tiếng Chu Luật Dã gọi tên mình.
"Chu Tiểu Chỉ, cậu không cần tôi nữa sao?"
Không phải câu nói này làm tôi dừng lại, mà là khi Chu Luật Dã nói câu đó, giọng anh dường như nghẹn ngào như sắp khóc.
Anh ta khóc sao?
Tôi chậm chạp quay đầu lại nhìn.
Anh ta trông tiều tụy quá.