Thời gian qua anh ta cũng sống không tốt sao?
Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa là Chu Luật Dã thật sự đã khóc.
Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ nhà họ Chu xảy ra chuyện gì rồi?
Không lẽ vì không có mèo nghiên cứu mà công ty của bọn họ sắp phá sản rồi sao?
Lúc này tôi chẳng còn tâm trí đâu mà quản mấy chuyện đó nữa, trực tiếp quay người chạy về phía Chu Luật Dã.
Nhưng khi đến gần anh ta, tôi lại không kìm được mà dừng bước.
Anh ta đến để bắt tôi, hay là đến để tìm tôi?
Chưa đợi tôi đi hẳn đến trước mặt, anh ta đã nhanh chân bước tới, bế thốc tôi vào lòng.
Anh ta hoàn toàn chẳng bận tâm trên người tôi bẩn thỉu thế nào.
Chu Luật Dã chẳng phải mắc bệnh sạch sẽ sao? Giờ hết bệnh rồi à?
"cậu có biết tôi tìm cậu bao lâu rồi không? cậu có biết thời gian qua tôi đã tìm bao nhiêu nơi không? Tự mình lén lút chạy ra ngoài, cậu có biết tôi lo lắng thế nào không?!"
Chu Luật Dã ôm tôi rất chặt, tôi có thể cảm nhận được anh ta đang khóc.
Bởi vì nước mắt của anh ta rơi trúng người tôi.
"cậu chạy ra ngoài chỉ để hành hạ bản thân thành thế này thôi sao? Nếu cậu thật sự không thích tôi làm chủ nhân của cậu, vậy thì cậu cứ nói với tôi đi, tôi sẽ đi tìm cho cậu một người tốt hơn, phù hợp hơn... Tại sao... tại sao lại phải trốn đi chứ?"
Tôi ngẩn người.
Tôi cảm thấy giữa chúng tôi hình như có chút hiểu lầm gì đó rồi?
Nhưng chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, tôi đã trực tiếp ngất đi.
Lúc tỉnh lại lần nữa thì đã ở nhà họ Chu.
Nằm trên giường của Chu Luật Dã.
Bộ lông trên người cũng đã được tắm rửa sạch sẽ.
Bên cạnh dường như có tiếng ai đó đang khóc, ồn ào quá đi mất.
"Hức hức, Chu Tiểu Chỉ, cậu đừng có lén chạy ra ngoài nữa mà. tôi biết trước đây tôi hay chê bai cậu, nhưng tôi đâu có thật sự chê cậu đâu, tôi chỉ trêu cậu tí thôi mà."