"cậu có biết thời gian cậu mất tích tôi lo cho cậu thế nào không. Chỉ cần cậu chịu ở lại đây, sau này tôi sẽ không bao giờ gọi cậu là mèo béo đại ca nữa. tôi vì thích cậu nên mới trêu cậu thôi mà."
"Lần nào cậu trả thù tôi xong tôi có thèm đánh lại cậu đâu, cậu không thể vì không chơi lại mà lén bỏ chạy như thế chứ. cậu nhìn cậu xem giờ gầy thành cái dạng gì rồi, tôi vẫn thích bộ dạng trước đây của cậu hơn."
Là Chu Thư Nghiên.
Nhưng tôi mệt quá, chẳng mở mắt nổi.
Cũng nhanh chóng có người đến đưa Chu Thư Nghiên đi.
Chắc là vì cô ta quá ồn ào, hoặc cũng có thể vì lý do nào khác.
Nhưng tôi cảm nhận được dường như có ai đó đã ngồi xuống cạnh mình.
Là Chu Luật Dã sao? Chắc là vậy rồi.
Chẳng biết tâm trạng anh ta lúc này thế nào.
Càng không biết sau khi tôi khỏi bệnh, anh ta sẽ đối xử với tôi ra sao.
Nhưng rất nhanh sau đó tôi đã có câu trả lời.
Nghỉ ngơi đủ rồi, tôi tỉnh lại. Điều kỳ lạ hơn là trong lúc hôn mê, tôi vậy mà lại biến thành người.
Có lẽ cũng vì chuyện này nên Chu Luật Dã mới bắt em gái mình rời đi.
Nghĩ cũng đúng, tự nhiên thấy tôi biến thành người, chắc cô ta sợ c.h.ế.t khiếp mất.
Tôi nghiêng đầu nhìn Chu Luật Dã bên cạnh.
Anh ta trông tiều tụy quá, hôm nay chắc là chưa nghỉ ngơi rồi.
"Anh không nghỉ ngơi sao?"
Chu Luật Dã nghe thấy tiếng tôi thì giật mình nhìn sang.
Đồng thời anh cũng thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi, cứ tưởng tối nay cậu không tỉnh nữa chứ."
Cũng không đến mức mệt thế đâu.
"Đã tỉnh rồi thì nói đi, tại sao lại lén chạy ra ngoài?"
Chu Luật Dã ngồi xuống cạnh tôi.
Ban ngày lúc bị anh ta bắt được, tôi đã nhận ra có lẽ giữa chúng tôi có hiểu lầm.
Giờ cũng chẳng cần giấu giếm làm gì nữa.