"Tôi tưởng anh định đưa tôi đi làm nghiên cứu."
"Nghiên cứu gì cơ?"
"Thì cái chuyện mà Thẩm Trác nói với anh ấy, các anh vẫn còn thiếu một con mèo biết biến thành người."
Chu Luật Dã dường như sực nhớ ra, anh thở dài một tiếng thật dài.
"Cho nên cậu tưởng tôi định đem cậu đi làm nghiên cứu à? cậu có phải đồ ngốc không hả, sao tôi có thể đưa cậu đi làm nghiên cứu được chứ. Hơn nữa cái dự án đó đã bị tôi đình chỉ từ lâu rồi. Bất kể là người hay mèo thì đều là báu vật của chủ nhân, chẳng ai vì tiền mà đem báu vật của mình giao cho người khác nghiên cứu đâu."
Chu Luật Dã xoa xoa đầu tôi.
"Tụi tôi làm nghiên cứu chỉ là để tìm ra quy luật biến thành người của các cậu, và cách để các cậu có thể tự kiểm soát sự thay đổi đó. Hơn nữa là xem xem sau khi biến thành người các cậu có gì khác biệt với chúng tôi không, còn cả về phương diện dùng thuốc nữa. Nếu các cậu biến thành người rồi bị bệnh thì chúng tôi phải điều trị thế nào đây?"
Nghe lời Chu Luật Dã nói, tôi cảm thấy bản thân mình đúng là có chút lòng dạ hẹp hòi quá rồi.
Tôi biết ngay mà, Chu Luật Dã chắc chắn không phải loại người đó.
Nhưng mà...
"Thế tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?"
"Như thế nào cơ?"
Tôi bật dậy khỏi giường: "Thì là sau khi anh biết tôi biến được thành người, anh chẳng thèm hôn hít ôm ấp tôi nữa, cũng không ngủ cùng tôi, tôi chủ động hôn anh thì anh còn né tránh! Anh đi tắm còn khóa cửa nữa! Trước đây anh có bao giờ khóa cửa đâu!"
Chu Luật Dã nhìn tôi bằng ánh mắt rất bất lực.
Có lẽ anh cũng từ bỏ việc giữ kẽ rồi. Có lẽ anh đã nhận ra mạch não của loài mèo nó thế nào.
Thế là anh trực tiếp nhìn tôi nói: "Bởi vì tôi nhận ra tôi thích cậu mất rồi. Không phải kiểu thích giữa chủ nhân và thú cưng, mà là kiểu tình cảm giữa những người yêu nhau. cậu chỉ là mèo nhỏ, cậu chỉ biết muốn được gần gũi với tôi, nhưng khi tôi đối diện với cậu, lòng tôi chẳng thể nào bình lặng được."