"Thẩm Tiểu Thập đâu?! Có phải nó ở đây không? Bảo nó ra đây mau."
Cuối tuần hiếm khi được nghỉ học, tôi vừa mới ngủ dậy đã nghe thấy tiếng ồn ào nhao nhao trước cửa.
Đi ra phòng khách, hai người già tóc hoa râm nhưng tinh thần vẫn còn rất minh mẫn đang đứng đó.
Sau lưng là lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ. Trông họ còn nhếch nhác hơn cả tôi lúc mới đến. Nhưng tôi lại thấy hoảng loạn.
"Sao hai người lại đến đây?"
Bùi Ứng Hoài nghe thấy tiếng động cũng đi xuống lầu: "Họ là ai thế?"
Tôi cố gắng kiềm chế cơn giận, lạnh giọng nói: "Ông bà nội tôi."
Nếu có thể, tôi thà không bao giờ phải nhìn mặt họ thêm một lần nào nữa.
"Thẩm Tiểu Thập, mày đủ lông đủ cánh rồi đúng không?"
Bà nội sải những bước chân mạnh mẽ tới trước mặt tôi, nhéo một cái thật mạnh vào cánh tay tôi.
"Mày tưởng mày trốn đến đây là bọn tao không tìm ra được chắc?"
"Chú hai của mày muốn lấy vợ, muốn xây nhà, mày là cháu trai chẳng lẽ không nên góp chút sức sao?"
"Tất cả tiền của thằng cả để lại chắc chắn là đưa cho mày hết rồi, mau nộp ra đây, nếu không bọn tao sẽ không đi đâu hết."
Tôi lạnh lùng nhìn hai người bọn họ: "Tôi không có lấy một xu nào hết."
Ông nội kích động nhìn ngó căn nhà, đôi mắt lóe lên tia tham lam: "Bây giờ mày còn ở trong căn nhà to thế này mà bảo không có tiền à? Cái đồ bất hiếu nhà mày, đáng lẽ lúc trước nên dìm c.h.ế.t mày dưới sông cho rồi!"
Ông bà nội vốn dĩ không thích gia đình tôi, chỉ yêu quý chú hai và chú út. Thậm chí sau khi bố mẹ tôi qua đời, họ không những không đau lòng mà còn muốn nuốt chửng số di sản ít ỏi họ để lại cho tôi. Tuy không nhiều nhưng đó là những thứ cuối cùng bố mẹ để lại, tôi phải giữ lấy. Tôi chỉ còn cách bỏ trốn ngay trong đêm, đến nương nhờ nhà họ Bùi.
Tôi và họ có quan hệ huyết thống, người ta thường nói "máu đào hơn ao nước lã", thế nhưng tôi chẳng thấy ở họ một chút quan tâm hay yêu thương nào.
Họ muốn bắt tôi đi làm thuê để kiếm tiền cho chú hai xây nhà lấy vợ, cho chú út đi đánh bạc. Trong lúc lâm vào đường cùng, tôi mới nhớ đến lời mẹ dặn trước lúc lâm chung về cuộc hôn ước từ bé này.
Ngược lại, chính nhà họ Bùi lại coi tôi như con đẻ, tình cảm giữa hai bậc trưởng bối đã được tiếp nối lên người tôi.
Cánh tay đau nhức nhối, bà nội dù đã già nhưng sức lực vẫn còn rất lớn, cái nhéo lúc nãy thực sự dùng rất nhiều sức.
Tôi nhíu mày, tâm trạng vô cùng phiền não: "Sau này hai người đừng đến đây nữa, tôi sẽ không đưa cho hai người một xu nào đâu."
Nhưng sao họ lại biết tôi ở đây? Chuyện tôi đến nương nhờ nhà họ Bùi, tôi chưa từng kể với bất kỳ ai.