Bùi Ứng Hoài đứng bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: "Tiểu Thẩm à, còn không mau đi làm bữa sáng cho tôi, bây giờ là mấy giờ rồi? Cẩn thận tôi trừ lương đấy nhé."
"Còn mấy cái hạng người thân vừa nghèo vừa bẩn thỉu này nữa, đuổi hết ra ngoài đi, nhìn ngứa mắt c.h.ế.t đi được, sáng sớm ra đã thế này."
Tôi ngơ ngác một giây, rồi lập tức hiểu ý của Bùi Ứng Hoài.
"Vâng thưa thiếu gia Bùi, tôi đi ngay đây."
Một màn kịch lớn sắp sửa bắt đầu. Tôi vội vàng kéo ông bà nội ra tận cổng lớn.
"Hai người về đi, tôi ở nhà họ Bùi chỉ là làm người hầu thôi, chuyên phục vụ cho thiếu gia Bùi Ứng Hoài này."
"Hàng ngày làm lụng quần quật từ sáng sớm đến tối mịt, lương cũng chỉ được hai nghìn tệ, nuôi thân còn chẳng đủ, thật sự không có tiền đâu."
Bà nội thốt lên kinh ngạc: "Cái gì???"
"Lương lậu được mấy đồng thế thì đừng làm nữa, về quê đi, chú hai của mày sẽ sắp xếp cho một công việc lương tháng mười lăm nghìn tệ."
Tôi không nhịn được mà cười lạnh: "Hê hê."
Cái công việc lương cao mà họ nói chính là bắt tôi vào làm ở những nơi không đàng hoàng. Tôi lại đang ở tuổi vị thành niên, trông cũng ưa nhìn, kiểu gì chẳng có mấy tên biến thái có sở thích đặc biệt để mắt tới.
Trước đây chú hai đã từng âm thầm đưa tôi vào đó rồi, may mà tôi kịp thời chạy thoát nên mới không rơi vào tay lũ độc ác. Đợi tang lễ bố mẹ xong xuôi, tôi sợ họ sẽ càng quá quắt hơn nên mới thu dọn đồ đạc đi trốn.
Bùi Ứng Hoài nhíu mày sâu đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi, ánh mắt tức giận như muốn phun ra lửa.
"Họ bắt cậu đi làm ở những nơi đó sao?? Trên đời này lại có loại người thân như vậy ư!!"
"Đừng sợ, bây giờ cậu có chúng tôi rồi, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu."
Anh ta lạnh lùng nhìn hai người già trước mặt: "Muốn đưa cậu ấy đi cũng được, trả tiền bồi thường hợp đồng đi. Chúng tôi đã ký hợp đồng mười năm rồi, nể tình hai người già yếu thế này, lấy rẻ ba triệu tệ thôi."
Trang viên của nhà họ Bùi trông xa hoa lộng lẫy, ba triệu tệ đối với họ quả thực chẳng là bao. Nhưng con số này đã dọa cho hai người kia xanh mặt.
"Sao lại nhiều thế?" "Chúng tôi không có tiền!"