Sau khi cha mẹ qua đời, tôi buộc phải tìm đến nương nhờ đối tượng đính hôn từ bé mà mình chưa từng gặp mặt.

Chương 3

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Dì Lâm lập tức cốc đầu Bùi Ứng Hoài một cái rõ đau.

"Cưới xin cái gì? Tiểu Thập nhà người ta còn chưa đủ tuổi vị thành niên đâu!"

"Cùng lắm là đính hôn thôi, con cứ ở đó mà sướng thầm đi."

"Ái chà chà... lúc nãy ai mới gào mồm lên bảo không cưới, bảo bọn ta là đồ cổ ấy nhỉ?"

Chú Bùi phụ họa thêm: "Ai biết được, dù sao cũng không phải tôi."

"Chắc là cái kẻ lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng nào đó thôi."

Bùi Ứng Hoài bị hai người trêu cho đỏ bừng cả mặt, mấy chỏm tóc trên đỉnh đầu như muốn dựng ngược cả lên.

"Con không quan tâm, tóm lại chuyện này con đồng ý rồi!"

Dứt lời, anh ta liền xoay người chạy biến lên lầu hai.

Để lại ba người chúng tôi đứng dưới phòng khách che miệng cười ngặt nghẽo.

Cười một hồi, dì Lâm nắm lấy tay tôi, dịu dàng hỏi:

"Tiểu Thập à, con cứ ở đây đi, cứ coi như nhà của mình. Chuyện kết hôn cứ để sau này hẵng tính nhé? Nếu con không muốn, chú dì tuyệt đối không ép buộc con."

Tôi gật đầu: "Vâng, làm phiền dì Lâm và chú Bùi ạ."

Dì Lâm như chợt nhớ ra điều gì, vẻ mặt bỗng trở nên buồn bã, dì chậm nước mắt:

"Chuyện của bố mẹ con... đều tại chú dì về nước muộn quá, khiến con phải chịu khổ nhiều rồi."

Nhà họ Bùi vừa mới từ nước ngoài chuyển về không lâu. Thậm chí đám tang của bố mẹ tôi, họ cũng không kịp về tham dự.

Trước khi mất, mẹ để lại cho tôi một bức thư, bảo tôi đến nương nhờ họ, nói rằng họ là một gia đình cực kỳ đáng tin cậy.

Dù thời gian ở đây chưa lâu, nhưng tôi có thể cảm nhận được không khí gia đình họ rất tốt, là một mái ấm tràn đầy tình thương.

Tôi và họ không có quan hệ huyết thống, nhưng họ đối xử với tôi còn thân thiết hơn cả người thân, tốt gấp trăm lần ông bà nội ruột thịt của tôi.

Sau khi ở lại nhà họ Bùi được hai ngày, họ sắp xếp cho tôi và Bùi Ứng Hoài học chung một trường.

"Ứng Hoài, ở trường phải chăm sóc Tiểu Thập cho tốt nghe chưa, không được bắt nạt em ấy."

"Nếu không tối về, bữa tối của con sẽ là món 'măng xào thịt' nhân đôi, thêm cay thêm tê đấy!"

Bùi Ứng Hoài bịt tai lại: "Biết rồi, biết rồi, hai tai con đều nghe rõ mồn một đây này."

Có tài xế riêng đưa chúng tôi đến trường.

Sau khi xuất phát, Bùi Ứng Hoài ngồi cạnh tôi, nhỏ giọng cảnh cáo: "Nói trước cho cậu biết nhé, bây giờ cậu là người có đối tượng đính hôn rồi, ở trường không được lăng nhăng hoa lá cành đâu đấy, nếu không tôi không nhận cậu nữa đâu."

"Tôi không thích kiểu đàn ông lẳng lơ, không có việc gì quan trọng thì cũng đừng tới làm phiền tôi."

Tôi vừa ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ vừa đáp lệ bộ: "Biết rồi ạ."

Tối qua, dì Lâm đã bí mật truyền thụ cho tôi một bí kíp để chung sống với Bùi Ứng Hoài. Đó chính là: "Tai trái vào, tai phải ra". Bởi vì Bùi Ứng Hoài thực chất chỉ là một đứa trẻ to xác mà thôi.

Còn về những gì anh ta nói, tôi sẽ làm theo. Ở trường tôi chỉ muốn tập trung học tập, sẽ không làm phiền anh ta đâu.

 

back top